Hung thú Cửu Anh này quá mạnh.
Cho dù ông ta là cường giả cấp bậc cảnh giới Quy Nhất nhất mạch, lúc này cũng không thể áp chế.
Mà thằng nhãi này lại nhanh nhạy.
Căn bản không cho ông ta cơ hội đá chọi đá trực diện.
Mỗi lần bạo pháp, thằng nhãi này chính là đầu cùng lên đánh.
Hết lần này tới lần khác cả người lộ ra vảy màu đen đỏ sậm, vô cùng vững chắc, giống như một món bảo khí khôi giáp, treo trên người.
“Thánh Triết Hàm, Mạc Hồng Uyên và Bạch Phàm Trần, còn chưa kết thúc sao?”
Bảo chủ Huyền Ngạn mắng: “Chỉ là đối phó với hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy còn đến nỗi phiền toái như vậy?”
Lời vừa nói, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt ngẩn ra.
Người của Thánh Quang Minh, Thái Sơ cung và Bạch Hồng Hiên đi đối phó với người của Tây Ninh các?
Thạch Cảm Đương vẫn ở đây!
Nếu Thạch Cảm Đương xảy ra vấn đề gì, không phải Tần Ninh sẽ nổi điên?
Đừng nhìn ngày thường Tần Ninh hở một tí là đánh chửi Thạch Cảm Đương.
Nhưng tận đáy lòng, người Tần Ninh yêu quý nhất vẫn là tên đồ đệ này.
“Còn cần bao lâu…”
Lúc này Cốc Tân Nguyệt xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía trong trận Thái Cực.