Phong Thần Châu

Chương 2803



 Nhưng trong nháy mắt này, một âm thanh vù vù đột nhiên vang lên.  

 

Trận Thái Cực tại lúc này bắn ánh sáng ra bốn phía.  

 

Tiếng vỡ vụn vang lên tanh tách.  

 

Ánh sáng không ngừng lấp lóe bên trong đại trận.  

 

Sức mạnh khuếch tán ra từng tầng.  

 

Mà từ bên trong trận pháp có một thân ảnh đi ra.  

 

"Cái hạng châu chấu nhỏ con mà cũng dám nhảy nhót trước mặt ta à?"  

 

"Xem ra Thiên Đế các cho các ngươi lòng tự tin rất lớn đấy!"  

 

Giọng nói nhàn nhạt vang lên.  

 

Chẳng biết vì sao.  

 

Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch, Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên nghe được thanh âm này thì lòng đều trở nên yên tâm.  

 

Phảng phất cho dù phía trước có thiên quân vạn mã thì chỉ cần nghe được giọng nói này là tất thảy đều yên bình.  

 

"Tần Ninh!"  

 

Huyền Ngạn bảo chủ nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh xuống.  

 


"Tần Ninh!"  

 

"Tần Ninh!"  

 

Mà một bên khác cũng có hai tiếng gào thét vang lên.  

 

Chính là Hiên Viên Hành cùng Viên Thiên Cương.  

 

Giờ khắc này, hai người nhìn về phía Tần Ninh với vẻ tức tối.  

 

Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên bỏ mình.  

 

Là do Tần Ninh gây nên.  

 


Bọn họ vừa nhận được tin tức liền đi tìm Huyền Vũ Bảo.  

 

Tần Ninh có hai phó các chủ Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy của Tây Ninh Các, hai người này đều là cảnh giới Vạn Nguyên.  

 

Bọn họ muốn báo thù là không có khả năng!  

 

Cho nên hai người lập tức đồng ý hợp tác với Huyền Vũ Bảo.  

 

Giờ phút này, nhìn thấy Tần Ninh nên cũng giận dữ vô cùng.  

 

"Huyền Ngạn bảo chủ, giết Tần Ninh, Hiên Viên sơn trang cùng Tinh Túc giáo chúng ta sẽ trở thành minh hữu kiên định của ngươi!", Hiên Viên Hành giờ phút này quát lên.  

 

"Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu!"  

 

Huyền Ngạn bảo chủ nhìn Tần Ninh, ánh mắt khẽ nhúc nhích.  

 

"Nhãi con, vẫn phải cảm ơn ngươi nhiều. Nếu không có ngươi thì Hiên Viên Hành cùng Viên Thiên Cương cũng sẽ không hạ quyết tâm!"  

 

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nở một nụ cười.  

 

"Đừng kêu nữa!"  

 


Lời này vừa nói ra, thân thể to lớn của Cửu Anh lúc này mới bắt đầu thành thật trở lại.  

 

"Thật sự rất đau mà...", Cửu Anh run rẩy nói.  

Nhưng trong lúc đó, cái đầu bị chém kia đã mọc trở lại. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.