Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nói: “Giống như Tiểu Thanh…”
Tần Ninh gật đầu.
“Đây không phải Tiểu Thanh, là ông tổ của Tiểu Thanh, Thương Thanh Quỳ Ngưu”.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn điêu khắc trên mặt đất.
Bàn tay khẽ vuốt, giống như lưỡi đao, dần dần sửa chữa điêu khắc Thanh Ngưu kia.
Lúc này ngón tay Tần Ninh giống như trở thành đao khắc, điêu khắc từng đường thân thể Thanh Ngưu thành một cốt ngưu.
“Ban đầu, ta từng dẫn Thanh Ngưu đến đây tâm sự với Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân”.
“Một ngày, ba người thèm ăn liền nói róc một miếng thịt Thanh Ngưu làm đồ nhắm uống rượu, khi đó dọa sợ Thanh Ngưu không nhẹ, cũng không để ý đến ta một thời gian”.
“Sau đó, ba người bọn ta liền lấy dáng vẻ Thanh Ngưu làm con rối, điêu khắc ra một Thanh Ngưu sống”.
Tần Ninh giống như chìm vào hồi ức.
Dần dần nói: “Có lẽ, hai người Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân cũng biết bản thân bị Thiên Đế các nhắm đến, với thực lực của Thiên Đế các đã đánh chết bọn họ”.
“Nhưng muốn cất giữ bản thân trọn đời có được lại hết sức khó khăn”.
“Cho nên mới suy nghĩ một cách như vậy”.