Ba đẳng cấp này có thể nói là sự tồn tại hình kim tự tháp của toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Mỗi một vị cảnh giới Quy Nhất đều có thể xưng bá hơn ngàn khối đại lục, vấn đỉnh vô địch.
Giao chiến càng thêm kịch liệt.
Mà giờ khắc này, Tần Ninh lại ngồi xếp bằng ở trên đầu Cửu Anh, an ổn như núi.
Chỉ thấy Tần Ninh khép hờ đôi mắt.
Trên mí mắt xuất hiện hai luồng sáng giống như bị người vẽ lên, một đen một trắng, yêu dị vô cùng.
Mà cùng lúc đó, không ai phát hiện.
Trong ánh mắt của hai pho tượng đang đứng sừng sững đằng kia.
Mỗi pho tượng lại xuất hiện một đường vân đen trắng, cặp mắt của hai pho tượng đó có vẻ như đang… mở ra.
Nhưng dù là vậy thì pho tượng đó lúc này vẫn an ổn bất động như cũ.
Ánh mắt của Tần Ninh giờ phút này khẽ nhúc nhích, thở ra một hơi.
"Linh cảnh Hóa Âm, Âm Khư viên mãn".
"Linh cảnh Tụ Dương, mở Dương Hải "
"Ngưng tụ biển linh khí, chính là người dương thánh".
Ở đầu ngón tay của Tần Ninh có một tia linh khí nhẹ nhàng lưu động.
Mà kỳ quái là, bên trong giao chiến, linh khí hỗn loạn.
Nhưng chỉ có đầu ngón tay của Tần Ninh dung nhập linh khí lại vững vàng như núi, không nhúc nhích.
Giờ khắc này khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Giống như bên trong luồng nước biển với từng cơn sóng dâng lên, có một con cá nhỏ đang nhàn nhã bơi lội, hơn nữa cá nhỏ lại không ngừng cắn nuốt để trưởng thành rồi bị Tần Ninh hấp thu.
Thời gian từ từ trôi qua.
Âm Khư trong cơ thể Tần Ninh lúc này biến mất không còn mà hóa thành một biển linh khí.
Mười một đường Âm Khư ngưng tụ làm một đường Dương Hải.
Một đường Dương Hải xuất hiện ngay phía sau Tần Ninh.
"Khốn kiếp!”
Thiên Trường Nguyệt thấy cảnh này thì gần như muốn thổ huyết.
Tần Ninh lại muốn đột phá vào lúc này.
Muốn chết sao?
Nơi đây giao chiến hỗn loạn, chỉ sơ sẩy một chút, chỉ cần Tần Ninh chịu một tia công kích thì sẽ phải chết không nghi ngờ.
Cái tên này thế mà còn dám đột phá.
"Giết hắn cho ta!"
Thiên Trường Nguyệt giờ phút này tức giận đến cực hạn.
Tần Ninh quá mức không coi ai ra gì.