Bốn phía còn có mười lăm vị cảnh giới Quy Nhất.
Tần Ninh nhịn không được mà cau mày nói: "Ngươi làm sao thế?"
Câu hỏi này khiến Cửu Anh trợn mắt hốc mồm.
Ta làm sao thế?
Mẹ nó nữa!
Một mình ta chống cự mười cái cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng, lại còn giết ngược hai người, ngươi còn hỏi ta làm sao?
"Lằng nhà lằng nhằng!"
Tần Ninh giờ phút này nhịn không được lắc đầu nói: "Dựa theo tốc độ này của ngươi thì bao giờ mới giết hết được?"
Nghe đến lời này, Cửu Anh cơ hồ là phun ra một ngụm máu.
Ông đây nghịch thiên như thế.
Đám người kia ai mà không phải Quy Nhất nhị mạch tam mạch tứ mạch hả?
Thiên Trường Nguyệt lại còn là Quy Nhất ngũ mạch.
Nó chỉ là Quy Nhất nhất mạch, đánh ngã một đám lại còn bị khinh bỉ?
"Mục tiêu của ta cũng không phải bọn chúng".
"Thiên Trường Nguyệt đúng không?"
Tần Ninh nhìn về phía Thiên Trường Nguyệt, cười nhạt nói: "Cha ngươi là Thiên Hằng Nhất, giết Thiên Nhân núi Thanh Nguyệt".
"Cũng không biết cha ngươi là Thiên Nhân mấy bước, nếu ta giết ngươi thì cha ngươi hẳn sẽ chạy tới một mạch hả?"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh toàn thân đằng đằng sát khí.
Thiên Trường Nguyệt lúc này mang vẻ mặt âm trầm như mực.
Tần Ninh quá làm càn.
Tần Ninh không thèm để ý, cười nhạt nói: "Hoặc là nói, cha ngươi hiện tại đã xuất phát chạy tới nơi này rồi hả?"
"Tần Ninh!"
Thiên Trường Nguyệt quát lên: "Ngươi nếu không sợ chết thì chút nữa ngươi sẽ chết không chỗ chôn".
"Ngươi đừng mơ tưởng Vân Vương sẽ đến cứu ngươi, hiện tại Vân Vương có lẽ ốc còn không mang nổi mình ốc kìa!"
Thiên Trường Nguyệt khẽ nói.
"Hiện tại người chưa bắt được, ta nghĩ Thiên Đế các các người vẫn còn đang chờ đợi mà chưa ra tay đâu?"
Nói xong, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ta thấy cũng đừng động thủ ở trong Thanh Ninh các làm gì".
"Giết ngươi, cha ngươi mà biết thì chắc là sẽ chạy đến! Mà cha ngươi đứng hàng phó các chủ, nếu chết thì các chủ của các ngươi sẽ xuất hiện chứ?"