Lúc này Tần Ninh đang ở trên đầu của Cửu Anh đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt trắng nhợt phun ra một ngụm máu tươi.
Hai mắt Tần Ninh từ từ mở ra.
Cửu Anh bắt đầu trở lại quyền khống chế trong tay hắn, nhịn không được lớn tiếng gào khóc: “Đau đau đau…”
Chín cái đầu bị chém rớt tám cái.
Nếu cái cuối cùng cũng bị chém mất, nó nhất định phải chết.
Lúc này đây, tám cái đầu khác đều ảm đạm không còn chút ánh sáng, thân hình to lớn của Cửu Anh vội vàng hóa nhỏ bằng bàn tay, sau đó chui vào bả vai Tần Ninh.
“Chủ thượng, sức lực của ta đã cạn kiệt rồi, không thể khôi phục được…”, Cửu Anh thì thầm nói.
Tần Ninh đứng trên mặt đất nhìn lên không trung.
Có một bóng người áo trắng phiêu phiêu đang đứng ở đó, thần thái lạnh nhạt tự nhiên.
Lau máu tươi ở khóe miệng, Tần Ninh hướng mắt lên cười nói: “Cảnh giới Thiên Nhân rồi mà còn làm chuyện trộm cướp thế này sao?”
“Hừ!”
Người mặc áo trắng hừ một tiếng, quát: “Mau thả Kha đệ ra!”
Vừa dứt lời tất cả mọi người bỗng sáng tỏ.
Người này… chính là Thiên Hằng Nhất!