Phong Thần Châu

Chương 29: Hắn cướp hết Thiên Hoả Linh Tinh rồi



Cảnh này khiến hai cao thủ đạt cảnh giới Kinh Môn phải kinh ngạc.

“Lâm Khai Viễn, Lâm Khai Sinh, hai ông còn ở đó làm gì nữa?”

Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi bị hai bóng người chặn lại, nhất thời nguy cơ tứ phía.

Lâm Ngọc Sinh kêu lên thì có hai người đi ra.

“Tần Ninh công tử!”

Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh là hai trưởng lão của nhà họ Lâm, cảnh giới Kinh Môn. Nhìn thấy cảnh này, hai lão kinh ngạc không thôi. Ánh mắt nhìn Tần Ninh cũng trở nên cẩn trọng hơn.

“Lão là Lâm Khai Viễn của nhà của nhà họ Lâm, công tử Tần Ninh, mong công tử nể mặt lão mà tha cho công tử và tiểu thư nhà lão!”

Hai người đứng trước nhà tranh, không hề ra tay giúp hai anh em Lâm Xảo Nhi mà hòa khí nói với Tần Ninh.

Bọn họ không nhìn ra thủ đoạn của Tần Ninh, một thiếu niên ở Môn Cảnh sao có thể làm được đến bước này?

Một khi hai bọn họ xông lên thì cũng sẽ bị ảo ảnh chặn lại, như vậy thì không ai chặn lại nổi hết.

“Nể mặt ông? Ông nghĩ ông là ai?”

Tần Ninh ưu nhã nói: “Ta cũng chẳng muốn giết bọn họ đâu, nhưng tiếc là bọn họ cứ có cái miệng không nói ra được tiếng người ấy!”

“Bảo ta tha cho bọn họ? Cũng được thôi. Lâm Ngọc Sinh, Lâm Xảo Nhi, tự vả đi, rồi xin lỗi ta, như vậy ta sẽ cân nhắc tha tội chết cho các ngươi!”

“Bảo ta tự vả? Ngươi muốn chết à!”, lúc này Lâm Xảo Nhi đã giận đến phát điên. Cô ta hét lên: “Tần Ninh, ngươi là cái loại dâm dê đê tiện, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu!”

“Không được chết yên ổn?”

Ánh mắt Tần Ninh đã hiện lên sát cơ.

“Hỏng rồi!”

Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh biến sắc mặt, không nghĩ nhiều được nữa mà xông thẳng lên.

“Chán sống à!”

Hai tay Tần Ninh xẹt qua, bốn viên cờ đột ngột xông ra.

Viên cờ đó rơi xuống đất, hóa thành bốn bóng người chặn lại hai cao thủ Kinh Môn cảnh là Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh.

Nhất thời, những kẻ khác cũng không dám vọng động.

Tần Ninh thi triển ra kỹ năng này thật sự quá bí hiểm.

Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh bị chặn lại, Lâm Ngọc Sinh cùng Lâm Xảo Nhi cũng lâm vào khốn cảnh như vậy, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Tần Ninh lúc này lại ngồi cạnh bàn cờ, tự do tự tại.

“Lâm Xảo Nhi, ta nể tình cô không biết không có tội nên không giết cô, nhưng giờ có vẻ như ta đã sai rồi!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Nếu cô đã cho rằng ta không nên được chết yên ổn thì cùng xem xem ai chết trước đi!”

Tần Ninh nói xong thì lại phất tay thêm lần nữa, bốn viên cờ lại xông ra.

“Không ổn!”

Lâm Khai Viễn lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn. Lần này nếu công tử và tiểu thư xảy ra chuyện gì thì hai lão ta sẽ chết mất.

“Đạn Kinh Lôi!”

Một tiếng hét vang lên, trong tay Lâm Khai Viễn đã xuất hiện một quả cầu màu đen, rồi bay về phía Tần Ninh.

Ầm...

Lúc ấy, quả cầu nổ tung ra, ba gian phòng tranh đã vỡ ra thành vụn, lửa đốt bốn phía.

Nhất thời mấy bóng người hóa thành hư ảo, ngã xuống đất, rồi quay lại hình dáng con cờ.

“Đã chết chưa vậy?”

Lâm Ngọc Sinh nhìn căn nhà tranh, thở hồng hộc hỏi.

Ban nãy thật sự rất nguy hiểm.

“Chưa chết, hắn chạy rồi!”, Lâm Khai Viễn cũng thở phào một hơi, cũng đau lòng vô cùng.

Viên đạn Kinh Lôi đó là thứ lão ta phải tốn rất nhiều tiền để lấy từ đế đô về, mục đích để bảo vệ tính mạng. Cho dù là cao thủ Thiên Môn cảnh trúng chiêu cũng sẽ bị trọng thương.

Nhưng bây giờ lại phí nó vào người Tần Ninh, mà còn không nổ chết được thằng nhóc đó.

“Tên nhãi này chắc chắn vừa mới vào đây, nhìn thấy cơ quan ở đây nên mới sai sử được. Hai vị tộc lão mau đuổi theo!”

Lâm Ngọc Sinh giận dữ không thôi: “Không giết chết hắn thì không giải được mối hận của ta!”

“Thiếu gia, nhưng lần này chúng ta đi tìm Thương Thanh Quỳ Ngưu mà, nếu như bỏ lỡ thời cơ bắt nó...”

“Cha đã nói là lần này phải nghe theo lệnh ta, hai vị tộc lão muốn kháng lệnh sao?”

Nghe đến đây, Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh không dám nói gì nữa.

“Đuổi theo!”

Một nhóm mười mấy người nhất thời đuổi theo Tần Ninh.

“Đứng lại!”

Đột nhiên, có một âm thanh vang lên từ phía sau họ.

Sau đó, một nhóm người đã chặn lại mười mấy người họ.

Đứng đầu là hai thanh niên, lúc này họ đã bước ra.

“Ta hỏi các ngươi có thấy Thiên Hỏa Linh Tinh ở đây không?”, thanh niên tóc ngắn mở miệng.

“Ngươi là ai? Vì sao ta phải nói cho ngươi!”, Lâm Xảo Nhi là tiểu thư nhà họ Lâm, được chiều chuộng từ nhỏ. Lúc này tự nhiên bị người ta chất vấn nên cô ta không phục là lẽ đương nhiên.

Bốp...

Đột nhiên có tiếng bạt tai vang lên. Thanh niên tóc ngắn kia không chút khách khí mà tát cho Lâm Xảo Nhi một cái.

Kinh Môn cảnh!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Thanh niên tóc ngắn này nhìn cũng chỉ khoảng 18, 19 tuổi mà đã là cao thủ Kinh Môn rồi.

“Diệp Lượng!”

Nhưng khi thiếu niên tóc ngắn kia tát xong thì một thiếu nữ đằng sau đã đứng lên.

Nhìn thấy nàng, Lâm Ngọc Sinh nhất thời đứng hình.

Đẹp quá, như trăng sáng trên trời, chói mắt và diễm lệ.

Mặt Lâm Xảo Nhi lúc này đỏ bừng lên. Khi nhìn sang cô gái kia, cô ta nhất thời cảm thấy hai người như ánh trăng với cát bụi vậy.

“Tiểu thư!”

Thanh niên tóc ngắn cung kính nói.

Thấy cảnh đó, đám người đều khẩn trương hẳn lên.

Chỉ một mình Diệp Lượng mà đã là Kinh Môn cảnh, cho dù là Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh hợp lại cũng chưa chắc thành đối thủ.

Vậy tiểu thư này chẳng phải tu vi sẽ càng cao hơn sao?

“Các người không phải sợ, ta chỉ hỏi các người một câu thôi!”

Cô gái điềm nhiên nói: “Có thấy Thiên Hỏa Linh Tinh ở đây không?”

“Không, không thấy...”, Lâm Khai Viễn lắp bắp trả lời.

“Có thấy!”

Nhưng Lâm Xảo Nhi đột nhiên lại mở miệng.

“Ồ? Ở đâu?”

Bị mỹ nữ trước mặt hỏi, dù là Lâm Xảo Nhi cũng không kìm được mà thở dồn dập hơn.

“Chúng ta là nhóm tiếp theo đi vào đây, người đầu tiên đến đây là Tần Ninh, thiếu gia nhà họ Tần của thành Lăng Vân, hắn đã mang hết Thiên Hỏa Linh Tinh đi rồi!”

Lâm Xảo Nhi nói tiếp: “Mà tên đó còn hiểu các thao túng trận pháp ở đây, mới vừa rồi hắn chặn chúng ta ở đây rồi bỏ chạy!”

Ồ?

Nghe vậy, ánh mắt cô gái kia lộ ra tia sáng.

Thiên Hỏa Linh Tinh!

Cô gái gật đầu, mỉm cười, đẹp hơn cả trăm hoa đua nở.

“Cảm ơn!”

Nói xong, nàng quay thẳng đi.

Ba tên thanh niên và một ông già phía sau cũng đi theo.

Nhìn đoàn người rời đi, đám nhà họ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thực lực này mạnh quá”.

Lâm Khai Viễn lo lắng nói: “Chỉ ba vị thanh niên kia thôi mà đã là Kinh Môn cảnh rồi, còn cô gái đó thì ta cũng không nhìn thấu được, còn cả ông già kia...”

“Công tử, chúng ta mau rời khỏi cái nơi lạ lùng này thôi!”

“Rời đi?”

Lâm Ngọc Sinh “hừ” lạnh: “Trò hay vừa mới bắt đầu thôi mà. Muội muội, ban nãy muội nói hay lắm. Đổ hết tội lên đầu Tần Ninh, thằng nhãi đó chắc chắn sẽ phải chết trước mặt mấy cao thủ đó!”

Hai hàng lông mày của Lâm Ngọc Sinh đột nhiên chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.