Phong Thần Châu

Chương 2929: “Đó cũng là do sư tôn che chở”.



 

Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Ngươi đừng liều lĩnh, để sư tôn nhìn xem”.  

 

“Lằng nhà lằng nhằng, đàn bà, sư tôn quan tâm ngươi, cũng không phải là ngươi không biết tính cách của sư tôn”.  

 

Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, híp mắt: “Ngươi biết?”  

 

“Đương nhiên ta…”  

 

Mới nói đến một nửa, Thạch Cảm Đương không nói tiếp nữa.  

 

Nhỡ may khiến Dương Thanh Vân không thoải mái, bị tên này bỏ mặc, mình có nỗi khổ cũng không nói được.  

 

“Cho ta xem một chút!”  

 

Lúc này Tần Ninh mở miệng.  

 

Dương Thanh Vân biết không thể cho qua được, rơi vào đường cùng đành phải phóng thích biển linh thức của mình ra.  

 

Cảnh giới Quy Nhất ngưng tụ ra chín đường thiên mạch, tương ứng với Cửu Môn.  

 

Cảnh giới Thiên Nhân sẽ mở linh thức.  

 

Ý niệm chuyển hóa thành linh thức.  

 

Mà cảnh Vương Giả thì hội tụ biển linh thức.  

 

Cuối cùng sẽ có một ngày biển linh thức lột xác thành hồn hải.  

 

Đến lúc đó, hồn phách của võ giả thức tỉnh, chính là Thánh Nhân chân chính.  

 

Trong thế giới Cửu Thiên, Thánh Nhân chính là người rất mạnh.  

 

Lúc này, biển linh thức của Dương Thanh Vân vô cùng rộng lớn.  

 

Mặc dù bề ngoài chỉ lớn bằng bàn tay, thế nhưng nhìn một cái lại giống như liên miên vạn dặm.  

 

“Ngươi cũng không còn cách Thiên Vương xa lắm”.  

 

Tần Ninh lẩm bẩm.  


 

Dương Thanh Vân mỉm cười, nói: “Do sư tôn dạy tốt”.  

 

“Mấy năm nay ta cũng không dạy bảo ngươi”.  

 

Dương Thanh Vân lại nói: “Đó cũng là do sư tôn che chở”.  

 

Tần Ninh lắc đầu.  

 

Giờ phút này, trong biển linh thức của Dương Thanh Vân xuất hiện một ngọn lửa màu đen.  

 

Ngọn lửa lượn lờ, không ngừng xâm chiếm biển linh thức của Dương Thanh Vân từng chút một.  

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Chiêu trò của Luyện Ngục Ma?”  

 

“Vâng!”  

 

Dương Thanh Vân gật đầu: “Ngày đó đánh nhau với một người của tộc Luyện Ngục Ma, bị một người khác đánh lén, dẫn đến biển linh thức bị thương, ngọn lửa màu đen này vẫn không thể loại bỏ đi được, may mà đã bị ta áp chế, nhưng cũng không có việc gì…”  

 

“Vớ vẩn!”  

 


Bọn họ rất hiếm khi thấy Tần Ninh tức giận như thế, chứ đừng nói đến là đối với Dương Thanh Vân.  

 

“Sư tôn…”  

“Ngươi còn không biết xấu hổ gọi ta là sư tôn?” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.