Phong Thần Châu

Chương 2936: “Không có gì đáng ngại”.



Đều không dễ chọc.  

 

Hắn ta không muốn dây vào.  

 

“Tam sư đệ, ngươi chạy đi đâu đó?”  

 

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư nói: “Hai ta bây giờ chắc là vững vàng trên cùng một đường chiến tuyến”.  

 

“Dương Thanh Vân này cực kỳ ngốc nghếch, không cần sợ hắn!”  

 

“Ha ha…”  

 

Sau lưng vang lên một tiếng cười.  

 

Bàn tay Dương Thanh Vân nhấc tới.  

 

Thạch Cảm Đương nhất thời bị khống chế.  

 

“Đi, ta cho ngươi thấy thế nào gọi là vô cùng ngốc nghếch!”  

 

Thạch Cảm Đương bị nhấc giữa không trung, hắn ta hùng hổ nói: “Dương Thanh Vân, huynh khốn kiếp!”  

 

Câu này truyền đi khắc toàn bộ Thanh Ninh các.  

 

Đột nhiên, đám cao thủ Thiên Nhân, Quy Nhất bên trong Thanh Ninh các từng người kinh hãi.   

 

Ai gan lớn như vậy chứ, nhục mạ các chủ Thanh Ninh các Vân Vương trước mặt tất cả mọi người?  

 

Muốn chết sao?  

 

Mà bên kia, hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt ngồi trên Cửu Anh, rời khỏi Thanh Ninh các, rời khỏi đại lục Thương Lan.  

 

“Chàng thật sự không sao?”  

 

Nhìn về phía Tần Ninh trên đầu Cửu Anh, Cốc Tân Nguyệt không nhịn được lo lắng hỏi.  

 

“Không có gì đáng ngại”.  


 

Tần Ninh khẽ mở miệng nói: “Cũng không động căn bản, hồi phục một khoảng thời gian là được”.  

 

Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt vẫn nửa tin nửa ngờ.  

 

“Thật sự…”  

 

Tần Ninh lại có hơi bất đắc dĩ nói: “Ngược lại nàng khoảng thời gian này cần phải chú ý”.  

 

“Ta?”  

 

“Ừm!”  

 

Tần Ninh gật đầu nói: “Nàng không giống với mấy người Tiểu Thạch Đầu và Nhàn Ngư, nàng thuộc về hồi phục lực lượng, khiến cho nàng không cần hao tổn tâm tư đi khống chế”.  

 

“Cũng như lần trước từ cảnh giới Âm Dương vượt qua cảnh giới Vạn Nguyên, trực tiếp đạt đến cảnh giới Quy Nhất nhất mạch, nàng vẫn vô cùng bá đạo đối với khống chế sức mạnh.”  

 

“Nhưng đây cũng không phải chuyện tốt, nếu như có một ngày, cái này bao phủ lên cái kia, kết quả tốt hai người tranh nhau, ai giành được quyền chủ động thì người đó thắng”.  

 


Cốc Tân Nguyệt gật đầu đáp: “Ta biết!”  

 

Chỉ là Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng lộ ra, tựa vào bả vai Tần Ninh, thì thầm nói: “Nhưng ta nhất định sẽ thắng, bởi vì chàng… là người đàn ông ta chờ đợi chín vạn năm!”  

Tần Ninh khẽ mỉm cười. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.