Tần Ninh bước chân đi ra.
Mấy người bên cạnh lập tức lùi ra.
Ngay cả chấp sự Lý Nguyên cũng bị một chiêu khống chế. Không đúng, là chấp sự Lý Nguyên bị công kích của người ta chế ngự cho một chiêu, nếu bọn họ đi lên chính là chịu chết.
Lúc này Tần Ninh đi tới bên cạnh chấp sự Lý Nguyên.
“Vốn là muốn bắt tên nhãi kia hỏi chút chuyện, bây giờ xem ra ngươi chắc biết tương đối nhiều, đi cùng ta một chuyến”.
Tần Ninh một tay xách chấp sự Lý Nguyên, bước chân vào thành.
Lần này, không ai dám ngăn cản nữa!
Cốc Tân Nguyệt cũng đi theo.
Bên trong thành vô cùng sầm uất.
Hai bên đường phố đủ loại võ giả đi đi lại lại.
Đường phố rộng chừng mười trượng.
Lúc này Tần Ninh tay xách Lý Nguyên kéo trên đất, vào thành không bao lâu thì vào trong một tửu lầu.
“Biết điều đợi đi!”
Ném Lý Nguyên xuống đất, Tần Ninh nhàn nhạt nói.
Lúc này, tiểu nhị cũng đi lên, sắc mặt kỳ quái nhìn ba người.
“Quan khách… ngài… cần gì?”
“Mang món ăn nổi tiếng lên, một vò rượu ngon!”, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống nói: “Rượu phải loại hạng nhất, tốt nhất là máu huyền thú cấp năm cất tạo”.
Lời này vừa nói ra, tiểu nhị gật đầu.
Cốc Tân Nguyệt nhìn Ôn Như Nguyệt dựa vào bả vai mình, bất đắc dĩ nói: “Không gọi một phòng trước sao?”
“Không cần”.
Tần Ninh cười nói: “Nếu cô ta không tỉnh, chờ lát nước ta lấy rượu mạnh rót tỉnh cô ta là được”.
Lời vừa nói ra, Ôn Như Ngọc vốn đang dựa vào bả vai Cốc Tân Nguyệt lúc này xoa xoa đầu, giống như vừa mới tỉnh dậy.
“Ta… đang ở đâu?”
Lúc này Ôn Như Ngọc dần dần tỉnh dậy, không nhịn được nói.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa, ta ra tay giải độc cho cô, còn không biết cô có thể tỉnh lúc nào sao?”
Nghe đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Như Ngọc xuất hiện một tia đỏ ửng.
Ôn Như Ngọc nghe vậy liền ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Đa tạ Tần công tử ra tay cứu giúp, Ôn Như Ngọc vô cùng cảm kích”.
“Vừa rồi là lỗi của ta”.
“Sở dĩ ta tiếp tục giả bộ bất tỉnh cũng là muốn mượn tay Tần công tử tiến vào bên trong thành Thiên Tàn…”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Ôn Như Ngọc.
“Ta chỉ hỏi cô một chuyện, Tần Sơn trong miệng cô đến từ đâu, dáng vẻ như thế nào?”
Dần dần trên mặt bàn giữa hai người xuất hiện một bức họa cuốn.
Trong bức họa là một thanh niên vóc dáng khỏe mạnh, sắc mặt mang vẻ lạnh lùng, khiến cho người ta một loại cảm giác trải qua tang thương.
Ở giữa trán lại có mấy phần anh khí nhàn nhạt, hoặc là nói khí tức thư hương.