Lúc này ánh mắt Tần Ninh ngưng lại.
Ôn Như Ngọc từ từ nói: “Tần Sơn đến từ một đại lục cấp thấp xung quanh đại lục Thương Lan, tên là Cửu U đại lục, mười năm trước đến thành Thiên Tàn, quen biết với ta rồi cả hai cùng nhau gia nhập Lôi Sơn tông…”
“Ban đầu Tần Sơn cảnh giới không bằng ta, thiên phú cũng không bằng ta, nhưng cùng với cảnh giới đề thăng lại là một con đường hát vang tiến mạnh, hiện nay đã là linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong”.
“Lôi Sơn tông đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Ninh hỏi.
“Vốn là Lôi Sơn tông thuộc về lực lượng mới xuất hiện, tông chủ Lôi Vô Song đạt đến cấp bậc Vạn Nguyên Thánh Nguyên, thực lực tương đương với hai người cung chủ Đoạt Mệnh và Xích Vân Thiên”.
“Vì vậy, mặc dù Lôi Sơn tông chỉ chiếm một trong bảy thành lớn, hơn nữa môn hạ cũng chỉ mấy ngàn người, nhưng ở giữa hai tông môn lớn cũng bình yên vô sự”.
“Nhưng cách đây không lâu, đột nhiên thân thể tông chủ đột nhiên xuống dốc, giống như trúng độc”.
“Vì vậy ba người ta, Tần Sơn và Lôi Hàn Sơn liền tiến vào bên trong dãy núi tìm một chút dược liệu, nhờ thứ này hóa giải triệu chứng độc của tông chủ”.
“Chỉ là không ngờ ở bên trong dãy núi đụng phải võ giả Xích Lôi tông phái đến, đuổi giết ta”.
“Mà bên Tần Sơn và Lôi Hàn Sơn chắc cũng đang gặp nguy hiểm”.
“Ta vốn định chạy về thành Thiên Tàn báo tin, tìm người ra ngoài chi viện, nhưng lại bị trọng thương, bị một con báo săn mồi Tật Phong nuốt…