“Vị Tần công tử này, Nhị thiếu gia nhà ta có ý tốt”.
“Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu”.
Tần Ninh liền bật cười.
“Không biết tốt xấu?”
Tần Ninh lười nhiều lời.
“Đại trưởng lão, dẫn ta đi tìm Lôi Vô Song đi!”
Nghe thấy vậy, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt Chân Vũ Phàm cứng ngắc, thay vào đó là một vẻ giận dữ.
“Cho thể diện mà không cần”.
Chân Vũ Phàm chậm rãi nói: “Vũ Thông, giết hắn đi!”
“Rõ!”
Vũ Thông bên người hắn ta sải bước ra.
Cùng là cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
Thế nhưng lúc này Vũ Thông mang đến cho người cảm giác mạnh hơn Đại trưởng lão mấy lần.
Vừa sải bước ra, Vũ Thông đã đi đến trước người Tần Ninh, trực tiếp tung một trảo ra.
Tần Ninh không đổi sắc mặt, lúc này một cái thuẫn Huyền Hoàng ngưng tụ ở ngoài cơ thể.
Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn!
Vũ Thông đang muốn nhấc Tần Ninh lên, nhưng lại cảm giác mình như túm phải một ngọn núi cao vạn trượng.
Nặng nề, ngột ngạt.
Linh khí trong cơ thể Tần Ninh giống như một vũng bùn, khiến người ta rơi vào trong đó.
“Vũ Thông, ngươi đang làm gì đấy?”
Lúc này Chân Vũ Phàm gầm nhẹ một tiếng.
“Nhị công tử, ta…”
“Muốn để người ta nể mặt ngươi thì cũng phải nhìn xem mặt mũi của ngươi có đáng giá hay không đã”.
Tần Ninh vừa sải bước ra, bàn tay bóp chặt cổ Vũ Thông, chậm rãi giơ lên.
Trong chớp nhoáng này, xung quanh tĩnh mịch.
Một cường giả cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.
Lại bị Tần Ninh linh cảnh Tụ Dương trung kỳ nhấc lên.
Nói đùa cái gì vậy!
“Cút!”
Tần Ninh hất bàn tay ra, lúc này cơ thể của Vũ Thông hóa thành một luồng sáng.
Rầm một tiếng, cuối cùng hắn ta vào mép diễn võ trường, cơ thể run lên, không ngờ lại bị Tần Ninh đập chết!
Lúc này trong mắt của Chân Vũ Phàm là vẻ hoảng sợ.
Mấy người còn lại lập tức vây quanh Chân Vũ Phàm ở chính giữa.