Tần Ninh cười nhạt một tiếng: “Đúng rồi, mang theo cung chủ Đoạt Mệnh, đi viếng thăm thông gia của hắn!”
“Được!”
Cửu Anh toét miệng cười một tiếng, một hớp nuốt xuống một người một thú của Thú Hoàng cốc.
Lúc này ánh mắt Tần Ninh rơi xuống con mãnh hổ Hoàng Dịch kia cưỡi đến, cười nói: “Ngươi dẫn đường đi!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, thản nhiên nói: “Nguyệt nhi nàng cũng đừng chạy, cứ trấn giữ ở đây đi, có thể người của Chân Võ thành quay đầu đánh bất ngờ thì sao?”
“Ừm, chàng nhớ cẩn thận”.
“Được!”
Tần Ninh nhìn về phía Tần Sơn, cười nói: “Đại ca, cánh tay của huynh cần chút dược liệu, bảy thành lớn có lẽ không có, nhưng ta nghĩ Thú Hoàng cốc chắc hẳn có thể tìm thấy, ta đi một chút rồi quay về, đại ca đừng lo lắng”.
Lời vừa dứt, Tần Ninh một bước giẫm lên thân thể mãnh hổ.
Mãnh hổ kia vừa muốn phản bác, ánh mắt Tần Ninh khẽ thay đổi, một khắc sau cơ thể mãnh hổ khẽ run rẩy.
“Đi!”
Mãnh hổ giương cánh bay cao.