Đến đạo kiếm khí thứ bảy.
Nó lao vụt đến, đâm vào ngực ông ta.
Luồng thứ tám.
Chặt đứt tay ông ta.
Đạo thứ chín!
Khoảnh khắc này.
"Không!"
Hoàng Thiên Hạo căm phẫn gầm thét.
Nhưng vô dụng.
Sau tiếng gào, uy thế vạn trượng cuốn lấy ông ta.
Kiếm khí khổng lồ che lấp cả Hoàng Thiên Hạo và Liệt Diễm Huyền Lân Sư.
Tần Ninh đáp xuống đất, người lành lặn không một vết thương.
Chết rồi!
Hoàng Thiên Hạo chết rồi!
Tần Ninh nhìn xung quanh một lượt.
Giờ phút này, đông đảo đệ tử vẫn còn đứng gần đó quan sát chứ không rời đi.
Bọn họ vốn nghĩ rằng cốc chủ sẽ thắng.
Chỉ cần cốc chủ còn, Thú Hoàng cốc sẽ vĩnh viễn trường tồn.
Nhưng bây giờ cốc chủ đã chết rồi.
Mặt mày ba vị trưởng lão trắng tái.
Thú Hoàng cốc xong đời rồi!
Ầm ầm ầm...
Giữa biển lửa ngùn ngụt, đột nhiên có ba cái đầu bay vụt đến gặm lấy đầu của ba đại trưởng lão. Máu chảy xuống từng giọt.
"Sự quyền uy của chủ thượng là vô địch!"
Đúng lúc này, Cửu Anh đi ra nói với giọng kính cẩn.
Tần Ninh không quan tâm đến nó.
Hắn nhìn những võ giả còn đứng xung quanh.
"Kể từ hôm nay, Thú Hoàng cốc chính thức bị xóa sổ!"
Dứt lời, Tần Ninh nhảy lên đầu Cửu Anh.
Nó sải cánh bay lên cao, thân thể to xác từ từ thu nhỏ còn một dấu chấm rồi biến mất.
Thú Hoàng cốc hùng tráng là thế, vậy mà đã bị biển lửa nhấn chìm, chỉ còn đống tro bụi...
Tất cả mọi người thất thần nhìn đống lụi tàn kia.
"Đột phá rồi à?"
"Được đấy".
"Không hổ là hung thú thời thượng cổ, nếu ngươi là huyền thú bình thường có khi đã bị nổ banh xác rồi cũng nên!"
Nghe vậy, Cửu Anh run rẩy.