Phong Thần Châu

Chương 3024



 Đội ngũ cỡ hai, ba mươi người lúc này tụ tập tại võ trường của Lôi Sơn tông.  

 

Một con chim thân dài mười trượng có thừa, lông vũ toàn thân biến thành màu đen, ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo đang lẳng lặng nằm trên quảng trường.  

 

Huyền Thú cấp sáu - đại bàng U Minh!  

 

Cực kì thích hợp để thuần phục làm thú cưỡi.  

 

Giờ phút này, trên lưng đại bàng U Minh có một gian phòng, xây dựng có chút kiên cố.  

 

Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt cùng Tần Sơn và Ôn Như Ngọc cùng nhau đi ra ngoài.  

 

"Ta còn đi làm gì?", Tần Sơn nhịn không được phàn nàn nói: "Lôi Sơn tông còn rất nhiều việc chưa làm xong đâu..."  

 

“Thành Thiên Giao là nơi tốt, mà thể chất của đại ca cũng cần đan dược thúc đẩy tăng lên một chút nữa".  

 

"Nếu dược liệu gom góp đầy đủ, ta vừa vặn có thể luyện chế ra đan dược khiến cánh tay của huynh mọc lại ở ngay trong thành Thiên Giao".  

 

"Dù sao cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của huynh đâu".  

 

Tần Sơn cuối cùng cũng nhẹ gật đầu.  

 

Bốn người leo lên đại bàng U Minh.  

 

Trên võ trường, hơn hai mươi võ giả của Nguyệt Linh tông cùng Chân Vũ cũng lần lượt leo lên.  

 

Lần này, Chân Vũ Xương, Linh Phàm cùng Linh Thiên đều không dám buông lỏng mà dẫn theo toàn cao thủ cảnh giới Vạn Nguyên đi theo.  

 

Ba người giờ phút này cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tần Ninh tuyệt đối đừng làm loạn.  

 

Đại bàng U Minh xòe hai cánh, bay về phía bầu trời, dần dần biến thành một điểm đen.  

 

Giờ này khắc này Lôi Vô Song thở dài, nhìn những người rời đi.  

 

"Tông chủ, nên đưa ra quyết định thôi!"  

 

Một ông già bên cạnh Lôi Vô Song cung kính nói: "Lôi Sơn tông chúng ta hiện tại bởi vì Tần Ninh công tử tọa trấn  nên mới được thất đại thành".  

 

"Nhưng Tần Ninh công tử mà không ở chỗ này nữa, chúng ta liền không thể trấn nổi".  

 

"Hơn nữa, Tần Ninh cực kỳ quan tâm tính mạng của huynh trưởng Tần Sơn, lần này Tần Sơn bị cụt tay, Tần Ninh không tiếc mọi giá, tự mình tìm kiếm".  

 

"Tần Ninh sẽ không đời nào để Tần Sơn công tử ở lại nơi đây".  

 

"Mặc dù hắn uy nghiêm mạnh mẽ, nhưng cũng khó đảm bảo một số người mang hai lòng".  

 

Lôi Vô Song nghe đến lời này thì thở dài.  

 

"Ta cũng biết điểm này, thế nhưng nơi này dù sao cũng đã ở đến mấy trăm năm, bảo ta đi... Ta cũng thực sự không nỡ..."  

 

Nghe đến lời này, ông già cũng lẩm bẩm: "Đúng vậy, không nỡ..."  

 

Giờ khắc này, trên thân đại bàng U Minh.  

 

"Ta thấy là tông chủ của các huynh không nỡ đi hả?"  

 

Tần Sơn nghe đến lời này thì cười khổ nói: "Lôi Sơn tông do ông ấy một tay xây dựng, thành Thiên Tàn cũng là như thế, ông ấy đương nhiên không nỡ".  

 


"Có cái gì mà không yên lòng?", Tần Sơn không thèm để ý, mỉm cười.  

 

"Huynh ở chung với nhị ca tại một chỗ, Bắc Lan cách Trung Lan không xa, mà lại có Thiên Nhân âm thầm bảo hộ, như vậy ta còn tạm yên tâm".  

"Nếu ở nơi khác mà như lần này, không phải là huynh may mắn gặp phải người đệ đệ này thì có trời mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì?" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.