“Ngươi thật sự muốn?”
Giờ phút này, Vạn Khuynh Tuyết cảm thấy có chút khó tin.
Tuy rằng cô ta biết, Tần Ninh có ánh mắt không tầm thường.
Nhưng mà ba trăm vạn, cũng quá nhiều rồi.
“Ừ!”
Tần Ninh mỉm cười.
Tuy rằng cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng Vạn Khuynh Tuyết vẫn trả tiền.
Ông lão cười nói: “Nhóc con, ánh mắt không tồi, nhưng mà thứ này ta cũng chỉ nhìn ra đại khái, lão đây cũng không thể kết luận được rốt cuộc giá trị của nó là bao nhiêu, nhưng mà ngươi cũng thật quyết đoán!”
Tần Ninh cũng không nhiều lời, hắn cầm lấy trống nhỏ, cất vào rồi đứng lên.
“Tiểu công tử, đừng đi ta còn một món đồ, một ngàn vạn linh tinh, nếu như ngươi muốn mua ta liền bán cho ngươi!”
Ông lão nói xong lập tức lấy ra một cái la bàn.
Ở giữa chiếc la bàn là một cây kim bằng đá, trông có vẻ đã cực kỳ mục nát.
Toàn bộ chiếc la bàn đều được làm bằng đá, nhưng mà cho dù có nhìn như thế nào thì nó cũng giống như là một cái la bàn bị thời gian ăn mòn, lắng đọng năm tháng.