“Ta? Họ Tần tên Ninh, chỉ là một kẻ nhỏ bé không có tiếng tăm gì”.
Tần Ninh cúi người xuống nhìn ông lão, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, chậm rãi nói: “Một lời một tiên, một khí một năm, ta cũng không nghĩ tới, đường đường là Khí Tiên nổi tiếng gần xa, một trong bảy thiên tiên lại mở quán buôn bán ở đây?”
“Ông rất thiếu tiền sao?”
“Nếu Trấn Thiên Vương bên kia không cho ông đủ tiền, mà bên người ta lại thiếu một chân tiểu đồng, hay là ông ở lại bên cạnh ta đi?”
Âm thanh của Tần Ninh thấp đến mức không thể nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, Cốc Tân Nguyệt và Vạn Khuynh Tuyết đều không thể nghe thấy.
Ông lão răng vàng nhìn Tần Ninh, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta nói rồi!”
Tần Ninh đứng dậy, mỉm cười nói: “Họ Tần tên Ninh, đến từ Cửu U”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã xoay người rời đi,
Ông lão răng vàng rất lâu sau đó vẫn không thể bình tĩnh.
Họ Tần tên Ninh! Đến từ Cửu U! Họ Tần, Cửu U! Năm đó, hình như là ở nơi này xuất hiện một nhân vật làm cho Trấn Thiên Vương đại nhân gặp ác mộng triền miên! Cũng là họ Tần! Chẳng lẽ…Ông lão răng vàng chớp mắt, bóng người lập tức biến mất…Quầy hàng cũng biến mất không thấy tăm hơi.