Tống Nguyên thản nhiên nói: "Hiếm khi có thứ Thiển Thiển tiểu thư thích, ngươi đừng làm mất hứng chứ".
Lúc này, sắc mặt Tần Sơn lại càng khó coi.
Thứ này ít nhất có giá trị mấy chục vạn linh tinh.
Thứ vào mắt Tần Ninh sao kém được?
Cứ thế bán lại cho mấy người này thì quá lỗ! Hắn ta đương nhiên không đồng ý.
Hơn nữa, hắn ta vốn bỏ tiền ra mua, cũng không có ý định bán lại.
Mấy người La Anh, Tống Nguyên hiện tại rõ ràng là ép mua ép bán.
"Thằng cụt một tay kia, rốt cuộc ngươi định lề mề đến khi nào?"
La Anh không nhịn được mà nói: "Chúng ta cũng không có thời gian dông dài với ngươi".
Thằng cụt một tay! Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Sơn tái nhợt.
"Vị huynh đài này, nói chuyện khách khí chút đi!"
Tần Sơn không hèn mọn lên tiếng: "Thứ này ta đã mua lại, không có ý định bán!"
"Lòng tốt của chư vị, xin ghi nhớ trong lòng!"
Tần Sơn nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà mấy người bên cạnh La Anh, Tống Nguyên lại xông tới.
Giờ phút này, nữ tử trẻ tuổi kia buồn tẻ nhạt nhẽo nói: "Thôi, nếu vị công tử này đã không có ý định bán thì ta cũng chẳng còn hứng thú gì, chúng ta đi thôi!"
Nghe xong lời này, hai người La Anh và Tống Nguyên lập tức luống cuống.
La Anh thúc giục: "Tiểu tử, một ngàn linh tinh là ngươi đã kiếm lời, nếu thật sự không biết điều như vậy thì cũng đừng trách chúng ta vô tình!"
"Một thằng tàn phế như ngươi mà cũng kiêu ngạo ghớm".
Tống Nguyên nói chuyện không hề khách sáo, hừ lạnh: "Bảo bán mà không bán, không bán thì cẩn thận ngươi không ra nổi thành Thiên Giao này đâu!"
"Ngươi bảo ai... tàn phế hả?"