Bàn tay Đại sư Lý Nghị vung lên, trong tay xuất hiện một lệnh bài.
Ánh sáng lệnh bài chợt lóe.
Trên thẻ đen, ánh sáng lóe quá.
Họ tên: Tần Sơn.
Dự trữ: Sáu ngàn bảy trăm vạn linh tinh.
Hai dòng chữ đơn giản.
Nhưng điều này đại diện cho thân phận khách tôn quý của Vạn Thiên các.
Đại sư Lý Nghị hiếm có giới thiệu: “Cấp bậc thẻ đen, hơn trăm triệu linh tinh, ta và Tần công tử lần đầu hợp tác lão hủ tự chủ trương cho Tần công tử thẻ đen”.
“Tay cầm thẻ đen mua đồ của Vạn Thiên các, ưu đãi giảm 30%, hơn nữa vào tửu lầu trong các phân các của Vạn Thiên các bọn ta sẽ không thu bất kỳ lệ phí nào”.
“Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác”.
“Sẽ có!”
Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía Tần Sơn.
“Đại ca, mang về cho cha và Nhị ca, đủ cho Thái Hư tông phát triển lớn mạnh trong trăm năm tới”.
Tần Sơn ngơ ngác nhận lấy thẻ đen.
Tương lai trăm năm?
Đùa à! Tương lai ngàn năm cũng đủ đấy chứ?
Sáu ngàn bảy trăm vạn linh tinh.
Là linh tinh, không phải linh thạch! Đại sư Lý Nghị giờ phút này cũng không để ý.
Dù sao Tần Sơn và Tần Ninh là sư huynh đệ, cho ai cũng giống nhau.
Chỉ cần là khách quý của Vạn Thiên các là được.
Vạn Thiên các mặc dù nói là các giao dịch lớn nhất đại lục Vạn Thiên.
Nhưng cũng không phải là không có đối thủ cạnh tranh.
Khách hàng lớn như Tần Ninh, đương nhiên là phải nắm vững vàng trong tay.
Đại sư Lý Nghị thu lấy một đống thần bảo, cười nói: “Tần Ninh công tử, giao dịch kết thúc, Tần công tử cũng có thể ở trong Vạn Thiên các ta nghỉ ngơi, mua một vài đồ ưa thích”.
“Đừng có gấp!”
Lúc này Tần Ninh ngồi xuống, cười nhạt nói: “Ta còn ba món đồ chưa bán ra”.
“Chỉ có điều ba món đồ này ta nghĩ đại sư Lý Nghị không thể phân biệt, hay là mời giám định sư mạnh nhất Vạn Thiên các ở thành Thiên Giao các ngươi tới đi!”
Phụt… Lời Tần Ninh vừa dứt, Chân Võ Xương bên kia phun ra một ngụm trà.
Cái gì?
Còn nữa?
Chỗ còn lại kia không cầm ra, há chẳng phải là giá trị càng trân quý?
Lúc này, Chân Võ Xương thật sự sắp sụp đổ rồi.