“Không sao”.
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thật ra thì không phải ta sẽ không luyện khí, chỉ là không muốn để hắn dựa quá nhiều vào ngoại vật, hy vọng hắn có thể dựa vào mắt vãng sinh thành công vượt qua người Vương Giả, thành Thánh!”
Cốc Tân Nguyệt nhất thời không hiểu.
Lúc này Tần Ninh từ từ nói: “Xích Dương Long Luân, cấm chế… nên phá bỏ”.
“Năm đó không thích hợp với hắn, nhưng bây giờ lại thích hợp với ta”.
Tần Ninh vừa nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn đá, tỉnh bơ.
Một tiếng két vang lên, lúc này cửa phòng mở ra.
Ba thân ảnh đạp cửa bước vào.
Lão giả cầm đầu đã có tuổi, tóc trắng như tuyết, khí thế khỏe mạnh.
Bên trái, một người đàn ông trung niên đứng khom lưng.
Bên phải chính là đại sư Lý Nghị.
Mà Từ đại sư… không thấy đâu.
Từ đại sư thật sự sợ rồi.
Ông ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Dứt khoát ở bên ngoài phòng chờ.
Ông ta sợ bản thân mình vào, tiếp theo liệu có chết đột ngột hay không đây! Lúc này Vạn Thiển Thiển nhìn thấy ba người, cơ thể ngây ra.
Ngô lão! Thật sự đã đích thân xuất mã.
Đại sư Lý Nghị lúc này đứng sau lưng Ngô lão, mồ hôi sau lưng lạnh toát không ngừng.
Ngô lão cũng vậy.
Ngụy tiên sinh cũng vậy.
Ở bên cạnh thật sự là mồ hôi chảy ướt lưng.
Ông ta chỉ hy vọng Tần Ninh bây giờ thu liễm lại một chút kiêu ngạc, nếu không e rằng sẽ gây ra phiền phức lớn!
“Vị này chính là Tần công tử?”
Ngô lão lúc này bước ra nhìn Tần Ninh khẽ mỉm cười, hòa nhã thân thiết.
Lúc này, Vạn Thiển Thiển đi ra, nhìn thấy Ngô lão, quở trách nói: “Ngô lão lại không nhìn thấy Thiển Thiển rồi sao? Thiển Thiển đã lâu không gặp Ngô lão rồi!”
“Ha ha, tiểu Thiển Thiển, lần giao dịch này cháu coi như là công đầu, Tiểu Thiển Thiển đã lớn rồi”, Ngô lão cười ha hả nói.
Vạn Thiển Thiển ngọt ngào cười một tiếng.
“Đây cũng không phải công lao của cháu”.
Vạn Thiển Thiển tiếp tục nói: “Cô cô Khuynh Tuyết tới, vị Tần công tử này là bạn tốt của cô cô Khuynh Tuyết”.
“Ồ?”
Ánh mắt Ngô lão lại nhìn về phía Tần Ninh.
Chỉ là hai người lúc này rõ ràng khác nhau.
Tần Ninh nhìn Ngụy tiên sinh này.