"Cuối cùng là đàn nhị Khiên Thiên... tự tạo ra cho chính cô ta..."
Tần Ninh từ từ nói: "Người này cũng là Vương Giả một đời, sau khi tứ đại Vương khí biến mất thì liền không thấy tung tích".
"Mười hai vạn năm qua, không một người biết được tin tức".
Nói đến đây, Ngô lão như vẫn không rõ.
Cái trống lúc lắc này nhìn như tiểu đồ chơi của trẻ con mà lại là... trống Song Đồng!
Vương khí!
Giờ khắc này, đại sảnh tràn đầy tiếng hít thở nặng nề.
Dù là ai cũng không giữ nổi sự bình tĩnh.
Vương khí!
Đó là bảo vật giá trên trời.
Không ai chịu bán!
"Đây chính là trống Song Đồng!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Mê hoặc nhân tâm, tịnh hóa lòng người, có thể nói là món bảo vật mà rất nhiều thần binh lợi khí trong con đường võ đạo cũng không sánh bằng!"
Ngô lão biết trống Song Đồng.
Từ Cửu Môn lên tới Vương Giả.
Âm thanh của trống này có thể giết người cũng có thể cứu người.
Đây chính là sự kỳ diệu của âm luật.
Chỉ là lão ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ.
Lại gặp được trống Song Đồng ở đây.
"Xin hỏi Tần công tử!"
Ngô lão giờ phút này cực kì trịnh trọng nói: "Làm thế nào để nghiệm chứng được đây là trống Song Đồng?"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Âm Vương chế tạo bốn món Vương khí này ở các thời điểm khác nhau với các xúc cảm khác nhau".
"Trống này là làm cho cháu ngoại, nhưng một khi thể hiện thần uy của nó ra thì sẽ xuất hiện một đứa trẻ tay cầm trống lúc lắc, điểm này sẽ không ai làm giả được hết".
Nói xong, Tần Ninh liếc qua người tùy tùng trung niên phía sau Ngô lão, không quan tâm nói: "Tùy tùng này của ông chắc sẽ biết".
Ngô lão giờ phút này quay người nhìn về phía Ngụy tiên sinh.
Ngụy tiên sinh gật đầu nói: "Lão tổng các chủ đã từng nói, quả thật là như thế".
Ngô lão giờ phút này yên lòng.
Tần Ninh cầm trống nhỏ, từ từ lúc lắc.
Dần dần, tiếng trống vang lên, mọi người trong gian phòng giống như hòa mình vào con đường giữa đồng ruộng.
Cách đó không xa có nông phu cắt lúa mạch, chó đuổi theo đám trẻ con chơi đùa, hết thảy khiến người ta cảm thấy thanh thản trong lòng.
Phảng phất như tránh xa võ đạo, cách xa phân tranh, cách xa tất thảy mọi thứ trên thế gian.
Chỉ có bức tranh này mới khiến cho người ta yên ổn, để cho người ta mê mẩn...
Giờ phút này, hai người Ngô lão cùng Ngụy tiên sinh đều có ánh mắt kinh ngạc.
Ngay cả bọn họ cũng bị mê hoặc.