Cửu U đại đế!
Bất kể là xưng hô nào.
Hắn luôn là tồn tại khiến người ta sợ hãi.
Mà bây giờ hắn trở lại rồi, người nên tính sổ thì sẽ bị tính sổ.
Đại lục Vạn Thiên này cuối cùng là bình yên chín vạn năm, bây giờ… lại gợn sóng!
…
Vạn Thiên các trong thành Thiên Giao.
Tần Ninh ngồi xuống, ước chừng ngồi chín ngày.
Ngày thứ chín, Tần Ninh đi ra ngoài phòng.
Một thân áo trắng, vẻ mặt bình tĩnh, gương mặt đẹp mang theo một tia thanh tú, khiến người ta cảm giác vừa không cứng cỏi vừa không yếu ớt.
Vẫn là Tần Ninh.
Cốc Tân Nguyệt ở ngoài nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, nàng ta đi lên.
“Vất vả rồi!”
“Ừ…”, lắc đầu một cái, Cốc Tân Nguyệt nói: “Ta biết có một số chuyện trong lòng chàng chỉ có thể dần dần tiếp nhận”.
“Ừm!”
Tần Ninh cầm tay Cốc Tân Nguyệt, chầm chậm nói: “Tiếp theo đi làm chính sự”.
“Cái gì?”
“Đi đào bảo vật!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Đào vương khí!”
Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt càng kinh ngạc.
Vương khí!
Địa lục Vạn Thiên, Vương Giả thưa thớt, vương khí kia lại càng thưa thớt.
Cho dù là Vạn Thiên các, Thiên Bảo lâu, thương hội Diệp gia có thể có luyện khí sư chế tạo ra vương khí.
Nhưng vương khí cũng không phải nói chế tạo là có thể chế tạo.
“Đi đâu đào?”
“Dãy núi Thiên Giao!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ ngẩng đầu, nói: “Sau đó đi Thiên Ngoại Thiên tìm tên khốn Trấn Thiên Vương kia, giao Tiêu Cốt Thiên Sâm, Phần Hồn Thiên Thủy và Huyết Viêm Linh Hoa cho lão tử”.
“Chữa khỏi cho Thanh Vân, ta muốn đi Đông Đại Địa một lần!”
Tần Ninh giọng không thay đổi nói: “Đại lục Vạn Thiên chín vạn năm qua, thành tựu biết bao nhiêu Vương Giả thì ta không biết, nhưng một vài Vương Giả cũng nên chết đi”.
“Nếu không Vương Giả quá nhiều thì biểu hiện ra không trân quý như vậy!”
Lời vừa dứt, Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
Tần Ninh… thật sự nổi giận rồi!