Phong Thần Châu

Chương 3167: “Một thân cây!”



 Với Tần Ninh mà nói, nếu là đồ tốt, vậy có thể tưởng tượng được nhất định không tầm thường.  

 

Nhất thời, hơn hai mươi người trực tiếp xông vào trong.  

 

Sau cửa là nằm trong một sơn thể, xung quanh mờ tối.  

 

Mà đi sâu vào, ánh sáng ngày càng mờ. Nhưng nơi đây giống như núi lớn bị đào rỗng, ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu như một bầu trời sao, từng ánh sao chiếu xuống khiến cho bên trong không tối hoàn toàn.   

 

Lúc này trong lòng Tần Ninh khẽ động.  

 

“Khí tức sinh mệnh quá đậm đà…”, Vạn Khuynh Tuyết không nhịn được bật thốt lên.  

 

 

 

Không sai!  

 

Khí tức sinh mệnh rất đậm đà.  

 

Khiến cho người ta cảm thấy giống như cơ thể đang tắm rửa trong đại dương sinh mệnh.  

 

Hơn nữa, càng đi vào trong càng như vậy.  

 

Nhất thời, mọi người đến cảm thấy tâm tình vui thích.  

 

“Cẩn thận một chút”.  

 

Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: “Đừng hít quá nhiều!”  

 

Mọi người đồng loạt gật đầu.  

 

Nhưng chỗ tốt như vậy, một vài người khó tránh khỏi đứng núi này trông núi nọ.  


 

Rắc rắc rắc…  

 

Mà chính lúc này, bốn phía vách núi truyền đến âm thanh rắc rắc.  

 

Âm thanh kia càng ngày càng vang dội, giống như có vật gì đó đang đến gần tất cả mọi người.  

 

Vừa bắt đầu, sắc mặt Tần Ninh liền lạnh lùng.  

 

Ầm…  

 

Đột nhiên vách núi vỡ ra.  

 

Một cái bóng trực tiếp đánh xuống.  

 

Bụp…  

 

Một vị cao thủ cảnh giới Quy Nhất ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp kêu lên, ngay lập tức bị quất trúng, cơ thể nát bét, hóa thành một đống bùn nát.  

 

“A...”  

 

Mà ngay sau đó, mấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.  

 

Vạn Tử Hàng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lẽo, một tay túm ra.  

 

Trong bóng tối, Vạn Tử Hàng chỉ cảm thấy mình túm được… một đoạn rễ cây!  

 

Không sai, chính là một đoạn rễ cây.  

 

Chỉ là trong nháy mắt rễ cây Vạn Tử Hàng túm được, trên rễ cây đột nhiên xuất hiện từng cây dằm đâm vào lòng bàn tay ông ta, máu tươi chảy dầm dề.  

 

Lúc này mọi người đều kêu lên.  

 

Thứ cổ quái gì đây?  

 

“Đi sâu vào!”  

 

Lúc này Tần Ninh hạ lệnh một tiếng, nắm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt chạy như bay vào sâu bên trong.  

 

Vạn Tử Hàng cũng vội vàng hạ lệnh.  

 

Vạn Tử Hàng không nhịn được nói: “Tần công tử, rốt cuộc là thứ quỷ gì đây?”  

 

“Một thân cây!”  

Lúc này Tần Ninh lại trực tiếp nói: “Một cây cổ thụ, ta tưởng rằng đã chết lâu rồi, không ngờ còn sống”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.