Cùng lúc đó, Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt cùng nhau hạ xuống dưới rừng rậm.
Chân đạp mặt đất, lá khô phát ra âm thanh loạt xoạt.
Bốn phía, không khí mát mẻ mang theo chút cảm giác chim hót hoa thơm nhàn nhạt.
Hết sức yên tĩnh, lại cho người ta một loại cảm giác bình yên.
“Thật sự bắt cây?”
Cốc Tân Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ làm như thật của Tần Ninh, không khỏi nói.
“Đương nhiên!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Cổ thụ Thiên Nguyên chính là ở thế giới Cửu Thiên mới tồn tại, trên đại lục Vạn Thiên gần như không thể sống sót”.
“Ta nghe nói năm đó Âm Vương đã từng lấy một loại cây trồng xuống, nuôi dưỡng thành công”.
“Cũng là sau đó, ta đại khái hiểu Âm Vương hẳn là đã mượn đạo âm luật, giúp đỡ cổ thụ Thiên Nguyên lớn lên”.
Tần Ninh nói liên tục.
Hai người đi sóng vai, giẫm trên lá khô.
“Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vạn vật đều có linh, âm luật nếu thông linh, có lẽ thật sự có thể sinh ra kỳ tích, khiến cho cổ thụ Thiên Nguyên sống sót!”
“Chỉ có điều, qua mấy vạn năm, Âm Vương không còn, ta tưởng rằng cổ thụ Thiên Nguyên chắc cũng chết rồi”.