Phong Thần Châu

Chương 3180



 "Cô lão, ông nói thật ư?"  

 

Tống Nguyên kinh ngạc hỏi, giọng điệu vô cùng kích động.  

 

"Là thật ư!"  

 

Cô lão kia nói tiếp: "Ta từng đọc nó trong một quyển sách cổ ở Thái Ất thiên tông, đó chính là cổ thụ Thiên Nguyên".  

 

"Quả Thiên Nguyên do cổ thụ Thiên Nguyên sinh ra có thể giúp cao thủ cảnh giới Quy Nhất tự hoàn thành một đường thiên mạch".  

 

"Tông chủ hiện đang ở cảnh giới Quy Nhất thất mạch, nếu như có thể ăn được quả này, rất có khả năng thăng đến cảnh giới Quy Nhất bát mạch, thậm chí là cảnh giới cửu mạch cũng không thành vấn đề..."  

 

Ánh mắt Tống Nguyên tỏa sáng lấp lánh.  

 

Đâu chỉ có mỗi tông chủ.  

 

Nếu hắn ta có thể ăn một quả, rồi mở ra một đường thiên mạch, thăng cấp đến cảnh giới Quy Nhất tam mạch, kia chẳng phải quá tuyệt vời hay sao?  

 

Cô lão tiếp tục nói: "Nghe đồn, năm xưa Âm Vương từng có một quả, rồi lại thành công vun trồng nó, hơn nữa còn lấy đạo âm luật để chăm sóc nó cả ngày, ai ngờ rằng lại thành công thật!"  

 

"Chỉ là cây cổ thụ này rất khó tìm, khu rừng rậm này, nơi nơi đều là bản thể của nó, nó có thể liên tục biến hóa, ấy thế mà... Tần Ninh lại giam giữ được cây cổ thụ này!"  

 

Nghe vậy, Tống Nguyên chả thèm quan tâm.  

 

Mười sáu quả.  

 

Điều hắn ta suy nghĩ bây giờ chính là Tần Ninh và cổ thụ đang đánh nhau.  

 

Bên phía bọn họ lại có ba phe.  

 

Làm sao chia đều mười sáu quả này được?  

 

Tống Nguyên đã nghĩ đến điều đó, thì sao hai người Huyết Nguyệt Anh và Thôi Huyền lại không nghĩ đến chứ?  

 

Huyết Nguyệt Anh mở lời.  

 

"Hai vị, ở đây có mười sáu quả Thiên Nguyên, ba bên chúng ta, mỗi bên năm quả!"  

 

"Còn thừa lại một quả, đợi sau khi giết chết Tần Ninh và xử lý cây cổ thụ này xong, bên nào chết nhiều nhất thì cho bên đó, coi như để an ủi thương vong, các vị thấy sao?"  

 

Cô lão đưa ra kiến nghị này xong, cả Tống Nguyên và Thôi Huyền đều gật đầu tán thành.  

 

Cùng lúc đó, trong đại trận.  

 

Cổ thụ Thiên Nguyên nhếch mép, cười khinh bỉ.  

 

"Tên nhãi kia, kế hoạch của ngươi có lẽ phải thất bại rồi!"  

 

"Chưa chắc!"  

 

"Phải vậy không?"  

 

Cổ thụ Thiên Nguyên cười nhạo nói: "Tuy bổn tọa tiếc quả mà mình sinh ra, nhưng ta lại càng sợ chết hơn".  


 

Nghe cổ thụ Thiên Nguyên nói vậy, Tần Ninh cau mày.  

 

Cổ thụ Thiên Nguyên cực kỳ dối trá.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.