Ngay sau đó, thân cây trực tiếp chui vào bên trong một gốc cây cổ thụ.
“Lão hủ cáo từ, nơi này không thể lưu lại lâu!”
Cổ thụ Thiên Nguyên cười ha ha, nháy mắt đã biến mất không thấy.
Cây cối nơi đây ít nhất phải trên trăm vạn loại!
Mỗi loại đều có thể trở thành bản thể của nó.
Biết lần này bị người khác dẫn đến đây, lần sau tuyệt đối không thể có lòng tham.
Trên thực tế, cũng khó trách cổ thụ Thiên Nguyên mắc mưu.
Người có thể biết được thứ nó yêu thích đã ít lại càng ít hơn.
Sắc mặt Tần Ninh lúc này trắng bệch, bị đại trận phản phệ cũng không dễ chịu gì.
Nhưng mà, không thể tha thứ cho đám người kia được.
“Oa oa…”
Tiếng kêu thảm thiết của Cửu Anh vẫn vang lên.
Tần Ninh phi người đến, biến mất trong núi rừng.
Một mảnh rừng núi dần sụp đổ từ bên trong.
Bóng dáng Tần Ninh chạy như bay xuống.
Nhìn thấy người đang nằm trong đống đá vụn, sắc mặt trắng bệch.
Dù cho là Tần Ninh cũng không nhịn được sắc mặt lạnh như băng.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt…”
Tần Ninh chạy như bay xuống, đưa tay thăm dò.
Hơi thở của Cốc Tân Nguyệt cực kỳ hỗn loạn.
“Tần… Tần…”
Cốc Tân Nguyệt hơi thở mỏng manh, nhẹ giọng nói: “Người của ngũ đại tông môn… đến đây…”
“Ta biết rồi!”
Tần Ninh ôm lấy Cốc Tân Nguyệt, trong tay xuất hiện một quả Thiên Nguyên.
“Ăn trước đi”.
Sau khi quả Thiên Nguyên đi vào cơ thể Cốc Tân Nguyệt, sắc mặt nàng khôi phục vài phần, nhưng mà thoạt nhìn như một khúc gỗ khô, hết sức tiều tụy, khiến Tần Ninh vô cùng đau lòng.
“Ta vẫn tốt… Cửu Anh…”
“Không có chuyện gì!”
Tần Ninh trấn an nói: “Tên đó có rớt chín cái đầu cũng không chết được”.
“A… ta chết rồi!”
Tần Ninh vừa dứt lời, một tiếng kêu thảm thiết tức khắc vang lên.
Cách vài cây số vẫn có thể nghe được rõ ràng, là Cửu Anh.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Vù vù vù…
Trong nháy mắt từng người vọt tới.