Đoàn người đi về hướng tây.
Dần dần một sơn cốc xuất hiện ở trước mặt.
Bên trong sơn cốc, gió nhẹ thổi lất phất mang theo từng mùi thơm cổ quái.
“Là hoa Phạn Lăng!”
Lúc này Vạn Tử Hàng không nhịn được hưng phấn nói.
Hoa Phạn Lăng.
Dược liệu luyện chế huyền đan bát phẩm, giá trị hết sức trân quý.
Chủ yếu là trên đại lục Vạn Thiên ngày nay, hoa Phạn Lăng cực kỳ thưa thớt, muốn cũng không có hàng.
“Tần công tử…”
“Vào xem trước đã!”
“Ừm!”
Lúc này từng thân ảnh tiếng vào trong sơn cốc.
Sơn cốc dài rộng ngàn mét có dư, mấy cây cổ thụ dựng lên từng mảng bóng râm.
Mà vị trí dựa vào núi xung quanh cây cổ thụ mọc ra từng cây dược liệu.
Đủ loại các dạng, giá trị không rẻ.
“Nơi tốt!”
Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc nói.
“Để người của cô khai thác đi!”
Lúc này Tần Ninh cười nói.
Nghe đến đây, Vạn Tử Hàng ngược lại thật xấu hổ.
“Lần này mà được, Tần công tử phải được một nửa, Vạn Thiên các bọn ta sẽ quy ra thành linh tinh đổi cho Tần công tử”.
Tần Ninh gật đầu, cũng không nói nhiều.
Hắn cũng không hứng thú lắm với mấy thứ thiên tài địa bảo bao gồm thần binh lợi khí, võ quyết pháp bảo này
Đủ dùng là được!
Lần này sở dĩ đến là để tìm đàn Phủ Uyên.
Đó là vì tình cờ lấy được sáo Thụ Thiên.
Hai món vương khí kết hợp với nhau mới có thể bộc phát ra uy lực cường đại.
Hơn nữa đàn sáo hợp tấu, công hiệu rất mạnh mẽ.
Trên thực tế, quan trọng nhất chính là… soái khí!
Tứ đại vương khí Âm Vương.
Ở trong mắt hắn, đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên soái khí nhất!
Trống Song Đồng và đàn nhị Khiên Thiên… quá xấu.
Binh khí mà!
Đương nhiên đến thời điểm thích hợp vẫn soái khí một chút.
Ngẫm lại lúc cùng người khác đánh nhau, tay cầm trống lắc ở đó đong đưa giống như trẻ con, quá xấu!
Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên thì khác.
Vừa ngồi xuống, đánh đàn Phủ Uyên, phong lưu phóng khoáng.
Đứng trên đỉnh núi thổi một khúc sáo Thụ Thiên, giết kẻ địch ngoài trăm dặm, phóng khoáng!