Phong Thần Châu

Chương 3239



 

Tiếng sáo vang lên, hóa thành ngàn vạn đường kiếm khí chém ra bốn phía.  

 

Giờ khắc này, một luồng chiến đấu vô hình triển khai ở giữa rừng phong.  

 

Dần dần, âm thanh ở bốn phía tiêu tán, chỉ còn lại tiếng sáo lượn lờ.  

 

Sắc mặt Tần Ninh giờ phút này tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.  

 

Một lần nữa nhìn sang bên người, chỉ có gió nhẹ thổi qua rừng phong, tiếng xào xạc vang lên, lá cây rơi xuống rào rào, cảnh tượng đẹp đến mức khiến cho người ta ngạt thở.  

 

Giờ khắc này, lòng Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.  

 

"Đạo của Âm Vương quả nhiên đặc biệt!"  

 

"Không phải một lòng tại âm thuật mà là mấy loại đều có phát triển".  

 

Tần Ninh nói xong, tiếp tục tiến lên.  

 

Đi vào sâu trong rừng phong.  

 

Một bàn đá cùng mấy cái ghế đá lẳng lặng bày ra ở giữa rừng phong.  

 

Tần Ninh đi đến trước bàn đá, thản nhiên ngồi xuống.  

 

"Kỳ diệu quá!"  

 

Tần Ninh mỉm cười, giờ phút này bàn tay nhẹ nhàng khẽ chạm vào bàn đá.  

 

Từng luồng khí tức mạnh mẽ trong lúc này ngưng tụ.  

 

Sức mạnh toàn thân Tần Ninh hoàn toàn được phóng thích.  

 

Linh khí tam mạch điên cuồng tràn ngập.  

 

Nhìn kỹ lại, linh khí tam mạch của Tần Ninh so với linh khí thất mạch bát mạch của võ giả tầm thường càng thêm phong phú mà mạnh mẽ hơn.  

 

Giờ khắc này, Tần Ninh thi triển ra một khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ!  

 

"Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"  

 

Chín trụ linh khí lúc này xuất hiện, chín cây hòa làm một, hóa thành một cây cột đá trực tiếp nện xuống.  

 

Oanh...  

 

Bàn đá tại lúc này không hề nổ tung mà chỉ vỡ ra.  

 

Vỡ ra từng vết ấn.  

 

Những vết ấn kia hóa thành một cây đàn cổ, hiện lên trên bàn đá.  

 

"Đàn Phủ Uyên... không dễ lấy như vậy đâu..."  

 

Một giọng nói vang lên bên tai Tần Ninh.  

 

"Âm Vương nhiều thủ đoạn, đã chết nhiều năm mà linh thức chưa từng tán loạn, thật lợi hại!"  

 

"Sao ngươi biết bản tọa chết?"  

 

Giọng nói lạnh lẽo vang lên lần nữa.  

 

Trước mặt Tần Ninh xuất hiện một ảo ảnh.  

 

Ảo ảnh cũng không rõ ràng.  

 

Dáng người yểu điệu, tóc dài cuộn lại và được cắm bằng một cây quạt giấy, một thân váy dài giống như tranh sơn thủy in lên trên.  

 

Cô gái này cực kỳ tuyệt sắc!  

 

Phảng phất như là đi ra từ trong tranh, vô cùng tĩnh mịch, như là dung nhập vào trong non nước.  

 

"Người ta truyền rằng Âm Vương có dáng người tuyệt thế, quả nhiên là vậy, có điều xinh đẹp tuyệt trần mà còn bị người đàn ông của mình bỏ thì đúng là không biết cái tên đó có ánh mắt gì!"  

 

Ảo ảnh trước mặt hơi run rẩy.  

 

"Ngươi là người phương nào?"  

 

"Ta chỉ là hậu bối mà thôi, Âm Vương không biết ta đâu!"  

 

"Thế thì chưa hẳn!", Âm Vương từ từ nói: "Ngươi tưởng là ta làm mất ba trong số tứ đại Vương khí ở nhân gian chắc?"  

 

"À..."  

 

Tần Ninh bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Hóa ra là cô cố ý thả ra làm tai mắt để có thể hiểu rõ thế sự?"  

 

Nghe đến lời này, Âm Vương gật đầu.  

 

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta!", Âm Vương lần nữa nói: "Ngươi là người phương nào?"  

 

"Ta? U vương của đại lục Vạn Thiên vào chín vạn năm trước, hiện nay là Tần Ninh!"  

 

Lời này vừa nói ra, Âm Vương sững sờ.  

 

"Không thể nào... U Vương tọa hóa rồi sao!"  

 


Âm Vương còn muốn nói tiếp, Tần Ninh lại khua tay nói: "Điều tra mãi chuyện này cũng vô nghĩa, ta có thể sống lại một đời thì đó là ta có phương pháp đặc biệt, cô thì không làm được nên đừng nghĩ nữa".  

 

"Hừ!"  

Âm Vương hừ một tiếng nói: "Làm sao ngươi biết ta đã chết?" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.