Phong Thần Châu

Chương 3250: “Bây giờ vẫn chưa kết thúc”.



 "Lão tử nổ chết ngươi!"  

 

Cửu Anh hét lên.  

 

Há miệng ra, một quả cầu chín màu xuất hiện.  

 

"Đây là chiêu do ông đây tự sáng tạo ra, Cửu Anh Tạc!"  

 

"Ừm... Không dễ nghe lắm..."  

 

Cửu Anh ngao ngao kêu lên: "Liền gọi... gọi là... Cửu Thiên Tịch Diệt!"  

 

Cửu Thiên Tịch Diệt! Chín loại ánh sáng tụ thành một quả cầu.  

 

Quả cầu rất rất lớn.  

 

Bên trong quả cầu là chín linh khí thuộc tính hội tụ dưới uy năng của huyết mạch của Cửu Anh.  

 

Trọn vẹn mở rộng đến đường kính trăm mét.  

 

Hư không xung quanh lúc này như đang run rẩy.  

 

"Nổ chết ngươi!"  

 

"Cửu Thiên Tịch Diệt!"  

 

Cửu Anh hét lớn.  

 

Oanh...  

 

Quả cầu đen nổ tung.  

 

Thiên địa u ám.  

 

Không gian bốn phía phảng phất bị xé nứt.  

 

Giờ khắc này.  

 

Hư không run rẩy.  

 

Tề Tham Thiên Nhân muốn chạy.  


 

Thế nhưng là không chạy nổi truy kích của quả cầu kia.  

 

Thân thể của ông ta dần dần bị quả cầu ăn mòn rồi nuốt vào.  

 

Sau một khắc, quả cầu nổ tung.  

 

Oanh...  

 

Đinh tai nhức óc!  

 

Hải đảo run rẩy.  

 

Sóng biển gào thét.  

 

Giờ khắc này, tiếng nổ phóng ra giữa thiên địa.  

 

Người trên bốn hải đảo thậm chí đều cảm thấy...  

 

 

Ầm… tiếng nổ tung không ngừng vang lên.  

 

Rừng rậm bị phá hủy, sóng biển bị trào lên, đá ngầm bị đánh nát.  

 

Lúc này, giữa trời đất linh khí hỗn loạn.  

 

Thân thể Cửu Anh to lớn bay về.  

 

“Ha ha, Cửu gia ta đã giết Thiên Nhân.”  

 

Lúc này Tần Ninh liếc nhìn Cửu Anh.  

 

Ngươi giết Thiên Nhân?  

 

Ngươi thật sự không biết xấu hổ! Nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, Cửu Anh cười ha ha nói: “Cửu gia ta dưới sự giúp đỡ của Tần gia đã may mắn đồ sát được một vị Thiên Nhân!”  

 

Cốc Tân Nguyệt đứng một bên, hoàn toàn không muốn nói chuyện.  

 

Tên súc sinh này… không biết xấu hổ!  

 

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy.  

 

“Bây giờ vẫn chưa kết thúc”.  

 

Hả?  

 

Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đều không hiểu.  

 

Lúc này chỉ thấy sau khi tiếng nổ tung kia kết thúc.  

 

Giữa không trung, một làn sương dày đặc không ngừng xê dịch, giống như sắp vỡ nứt ra.  

 

“Tên Tề Tham Thiên Nhân này… thật sự bị độc luyện hư toàn thân trên dưới rồi…”, nghe đến đây Cửu Anh cười híp mắt: “Ta đi nuốt!”  

 

“Ngươi đi đi!”  

 


“Cái đó… hay là thôi đi…”, Cửu Anh thật sự có hơi sợ.  

 

Ngộ nhỡ độc tố kia lợi hại, có thể nó sẽ chết.  

Tần Ninh từ từ nói: “Chỗ độc tố này đủ để giết một vị Thiên Nhân, ngươi nuốt rồi? Mười tám cái đầu của ngươi cũng không đủ chết đâu!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.