Phong Thần Châu

Chương 3564: “Cô muốn dung hợp sao?”



 

Tên Tần Ninh này quá đáng ghét! Ngày trước tên đàn ông nào gặp nàng ta, không phải nịnh hót thì cũng tao nhã lễ phép.  

 

Tần Ninh căn bản không để ý.  

 

Liên tưởng đến dung nhan của Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên bên cạnh Tần Ninh không kém chút nào so với mình, trong lòng Tuyết Kiêu Dung cũng hơi thư thái.  

 

Tên nhãi này diễm phúc lớn! Chỉ là dù sao nàng ta cũng là viên minh châu trong tay Thính Tuyết Sơn trang, nhân vật dẫn quân đời này.  

 

Ít nhất Tần Ninh cũng phải tôn trọng thân phận của nàng ta chút chứ?  

 

Lúc này Tần Ninh nhìn về hướng thông đạo phía trước.  

 

Còn suy nghĩ trong lòng Tuyết Kiêu Dung, hắn lười quản.  

 

Chỗ này có chút cổ quái.  

 

Dần dần sau khi hai người tiên vào độ sâu ngàn mét, thông đạo phía trước thông suốt rộng rãi, xuất hiện một tòa quảng trường.  

 

Quảng trường đều trải thảm nham thạch hoa văn.  

 

Một đài tế ở giữa đường kính mười mét, cao mười mét.  

 

Mà ở trên đài tế, một đôi tay yên lặng treo giữa không trung.  

 

Tuyết Kiêu Dung thấy cảnh này, tâm thần căng thẳng.  

 

Đây là chỗ cổ quái gì đây?  

 

Một đôi tay! Lúc này ánh mắt Tần Ninh quét qua đôi tay kia, nhìn về bốn phía quảng trường.  

 

Vách đá mài rất bóng loáng, mang theo dấu vết từng đường văn ấn.  

 

Chỉ là những văn ấn kia không nhìn kỹ thì không phân biệt được.  

 

“Thú vị…”, lúc này khóe miệng Tần Ninh khẽ nhếch, cười cười nói.  

 

“Thú vị gì?”  

 

Tuyết Kiêu Dung không hiểu.  

 

Chỗ này giống như cúng tế vậy, quá cổ quái.  

 

 

 

“Những Thánh Nhân này vẫn thật sự đủ hao tổn tâm huyết”.  

 

Tần Ninh lúc này lại cười nói: “Phương pháp này bọn họ cũng nghĩ ra được, lại còn thành công. Thiên Đế các lại có chút đồ có thể khiến Thánh Nhân ra tay làm đến bước này…”, Tuyết Kiêu Dung nghe xong càng mơ hồ.  

 

Tần Ninh không giải thích nhiều, nhìn vào bên trong, hắn từ từ nói: “Cô nhìn kỹ xem chỗ đó có gì kỳ quái?”  

 

Tần Ninh vừa nói, bước chân đi ra.  

 

Đi tới bên bờ vị trí đài tế, giữa từng đường khí tức ngưng tụ.  

 

Bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng phất qua đài tế.  

 

“Không có gì kỳ quái…”, Tuyết Kiêu Dung nhìn xung quanh, lại nhìn nhìn đài tế, nàng ta không nhịn được nói: “Ngoại trừ những dấu vết của ấn văn này…”  

 

“Những ấn văn này chính là chỗ kỳ quái nhất”, Tần Ninh mở miệng nói: “Đại lục Vạn Thiên đâu có ấn văn nào chứa sức mạnh thiên địa? Linh trận cũng được, huyền trận cũng được, nhưng đã từng có ấn văn huyền diệu như vậy chưa?”  

 

Nghe đến lời này, Tuyết Kiêu Dung há miệng một cái, nhưng không có lời có thể nói.  

 

Đúng là không có! Tuy nàng ta không tinh thông huyền trận, nhưng Thính Tuyết Sơn trang cũng có huyền trận sư hùng mạnh.   


 

Điểm này nàng ta vẫn có chút kiến thức.  

 

“Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, nhìn ra cái gì rồi?”  

 

Tuyết Kiêu Dung thúc giục.  

 

Chỗ này, hiển nhiên không đơn giản.  

 

“Đôi tay kia là tay của Thánh Nhân!”  

 

Tần Ninh nhìn đôi tay kia nói: “Đương nhiên cũng không phải cánh tay Thánh Nhân chân chính, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của đôi tay Thánh Nhân”.  

 

“Nếu dung hợp, tất nhiên sẽ được đề thăng thực lực cực lớn”.  

 

“Ít nhất có thể khiến hai tay cô mạnh mẽ bá đạo giống như cảnh giới Vương Giả!”  

 

Nghe đến lời này, Tuyết Kiêu Dung hơi biến sắc mặt.  

 

Mạnh như vậy?  

 

Thật hay giả?  

 

“Có người dùng bàn tay lớn, đưa đôi tay ẩn chứa sức mạnh Thánh Nhân từ thế giới Cửu Thiên xuống, quẹo một vòng thả xuống biển Thiên Ngoại…”, lúc này ánh mắt Tần Ninh híp lại.  

 

Kế hoạch rất chu đáo! Hơn nữa lựa chọn biển Thiên Ngoại chính là vì cấm Vương Giả tiến vào.  

 

Cứ như vậy người mạnh nhất chính là cảnh giới Bán Vương.  

 

Thiên Đế các! Cùng với Thánh Nhân của thế giới Cửu Thiên liên lạc rốt cuộc duy trì đến bước nào?  

 

Tần Ninh nhìn xung quanh nói: “Trước tiên tìm chỗ giấu đi!”  

 

“Hả?”  

 

Tuyết Kiêu Dung lại sửng sốt.  

 

“Cô muốn dung hợp sao?”  

 

Tần Ninh cười cười nói: “Vậy cô thử nhìn xem?”  

“Ta không thử”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.