Lúc này, Khương Vinh xuất hiện bên cạnh Thánh Minh Hoàng mà người lên tiếng lại là Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn Thẩm Thiên Trầm, cười lạnh nói: “Chỉ cần nửa canh giờ, ta đảm bảo, hai trận đấu tiếp theo, ông đều giành chiến thắng.
Lời này vừa nói ra, Thánh Minh Hoàng và Thẩm Thiên Trầm đều tỏ ra khó hiểu, cau mày.
Nếu không phải Tần Ninh đi cùng đại sư Khương Vinh thì hai người họ đã sớm tức giận rồi.
“Phụ hoàng, con sai rồi.
Tần Ninh này đi theo đại sư Khương Vinh tới.
Con sẽ nhanh chóng đuổi hắn đi”, Thánh Chuy đứng một bên vội vàng nói.
“Câm miệng!”
Thánh Minh Hoàng mắng mỏ: “Công tử Tần Ninh là bạn của đại sư Khương Vinh, con đang nói gì lời hỗn xược gì vậy!”
Thánh Chuy bị mắng một câu thì không dám nói thêm nữa.
Tần Ninh liếc Thánh Chuy, cũng không nói gì.
Thẩm Thiên Trầm lúc này lại trịnh trọng nói: “Nếu Tần công tử nói chính là cái trò lén lút trộm gà bắt chó của Thiên Sa Mạc thì Thẩm Thiên Trầm ta cho dù thua cũng không đồng ý”.
“Nghĩ gì vậy?”
Tần Ninh lại cười nhạt nói: “Kể cả ông đồng ý thì ta cũng không làm.
Đó là sự sỉ nhục đối với con đường đan thuật!”
“Vậy cách công tử nói là gì vậy?”, Thẩm Thiên Trầm không hiểu nói.
Tần Ninh lại nói: “Ta giúp ông thắng 2 trận tiếp theo, mà ông cũng cần đáp ứng với ta một điều kiện!”
Tần Ninh nhìn Thánh Minh Hoàng, nói: “Cho ta mượn Thiên Nguyên linh cảnh dùng một chút”.
Nghe vậy, Thánh Minh Hoàng chợt sững người.
Mấy người này đều chạy tới đây vì Thiên Nguyên linh cảnh đây mà!
“Ta sẽ không giống như Thiên Địch Nguyên, mượn mà không trả.
Ta chỉ dùng 10 ngày, sau 10 ngày thì vật quay về chủ, đảm bảo Thiên Nguyên linh cảnh hoàn hảo không sứt mẻ”.
Cho dù thắng Thiên Địch Nguyên thì vẫn phải cho Tần Ninh mượn Thiên Nguyên linh cảnh.
Nhưng, so ra thì Tần Ninh không kinh khủng như Thiên Địch Nguyên.
Thiên Địch Nguyên có lẽ là mượn không trả nhưng Tần Ninh lại không như vậy.
“Được!”
Thánh Minh Hoàng lúc này gật đầu..