Phong Thần Châu

Chương 3605



 

Đường phố nơi đây thật rộng lớn, thành cổ này có thể chứa ít nhất trăm vạn dân cư sinh sống.  

 

Đoàn người tiến vào bên trong thành cổ, nơi đây trông vẫn đìu hiu như trước.  

 

"Tần Ninh!"  

 

Thế nhưng, trong khi mọi người đang tiến lên thì bỗng nhiên có tiếng quát từ đâu vọng tới.  

 

Lúc này, ở góc đường xuất hiện một nhóm người.  

 

Hai người cầm đầu có khí thế vô cùng hùng mạnh, bọn họ nhìn về phía đám người Tần Ninh.  

 

"Chu Dịch!"  

 

"Hồng Nguyên Kiệt!"  

 

Vạn Tử Vận cũng nhìn thấy hai người họ.  

 

Đó là đường chủ Chu Dịch và đường chủ Nguyên Hồng Kiệt.  

 

Bọn họ là hai người trong tứ đại đường chủ của Ngự Hư tông và đều là cường giả cảnh giới Bán Vương.  

 

Giọng nói Nguyên Hồng Kiệt âm vang như sấm, ông ta nhìn vào Tần Ninh, quát lớn: "Cái chết của đường chủ Kế Hoán và đường chủ Lý Thành Huyền, có liên quan tới ngươi hay không?"  

 

Tần Ninh liếc mắt nhìn thoáng qua hai người họ.  

 

Rồi hắn xoay người ngay lập tức, nhìn về hai bên khu phố.  

 

"Có liên quan".  

 

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Kế Hoán là do ta giết!"  

 

Hắn vừa nói xong, Vạn Tử Vận và Tuyết Kiêu Dung đều biến sắc.  

 

Thái độ này của Tần Ninh thật là... mở miệng nói hai ba câu giải thích không được sao.  

 

Bên kia, hai người đường chủ Chu Dịch và đường chủ Nguyên Hồng Kiệt đều sửng sốt hồi lâu.  

 

Đây... hắn không theo kịch bản hả trời! Bọn họ cứ tưởng là, nếu như Tần Ninh không hề dính dáng đến chuyện này thì hắn sẽ ra sức giải thích cho mình.  

 

Còn nếu chuyện này thật sự do Tần Ninh gây ra, với tính tình của người này, khi nhìn thấy bọn họ, sao lại có thể nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy chứ.  

 

Giờ hắn chỉ nói một câu có liên quan.  

 

Hết rồi ư?  

 

Ý hắn là gì chứ?  

 

Tuy nhiên, Chu Dịch rất nhạy bén, đã nắm bắt được một ý trong lời nói của Tần Ninh.  

 

"Đường chủ Kế Hoán là do ngươi giết, vậy Lý Thanh Huyền thì sao?"  

 

"Lý Thanh Huyền... là do Kế Hoán giết!"  

 

Tần Ninh đáp lời.  

 

Nghe hắn nói vậy, Nguyên Hồng Kiệt giận dữ hét lên: "Nói xằng nói bậy".  

 

"Đường chủ Kế Hoán đã chặn một chiêu chí mạng cho đường chủ Lý Thanh Huyền, bởi vậy, đời này, đường chủ Kế Hoán dường như đã mất đi cơ hội thăng cấp thành Vương Giả".  

 

"Sao đường chủ Kế Hoán lại giết đường chủ Lý Thanh Huyền được chứ?"  

 

Nghe vậy, Tần Ninh bèn liếc mắt nhìn Nguyên Hồng Kiệt.  

 

"Nếu muốn hỏi người ta thì phải có thái độ đặt câu hỏi, ta có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi của ngươi, là đã tốt tính lắm rồi".  

 

"Chẳng lẽ, ngươi muốn biết tính tình không tốt của ta ra sao hả?"  

 

Hắn vừa dứt lời, một luồng khí xơ xác tiêu điều tỏa ra xung quanh.  

 

 

 

Lúc này, sắc mặt Nguyên Hồng Kiệt rất khó coi.  

 

"Tần Ninh, ngươi đã thừa nhận giết đường chủ Kế Hoán, Ngự Hư tông chúng ta sẽ tính toán với ngươi cho thật kĩ!"  

 

"Vậy thì tốt".  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu các ngươi không tìm ta, thì ta cũng phải đi tìm Hư Vương của các ngươi tâm sự thôi".  

 

Sắc mặt Chu Dịch giờ phút này cũng trầm xuống.  

 

"Các vị, các vị ơi!"  

 

Vạn Tử Vận thấy thế bèn vội vàng nói: "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, từ từ nói thôi!"  

 

"Chuyện này thật ra..."  

 

"Có gì để nói với loại người kiêu căng ngạo mạn này chứ?"  

 

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang vọng truyền tới.  

 

Ở trên không trung, một bóng người mạnh mẽ đáp xuống mặt đất, làm cả trời đất rung chuyển.  

 

Thấy thế, Tần Ninh hơi cau mày.  

 

 


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.