Phong Thần Châu

Chương 3628: Nó cũng phải chết!



               Bên kia hai người Diệp Viên Viên và Hồng Nguyên Kiệt lại ngang sức ngang tài.  

             Trước đó Tôn Độn bị tổn thất một cánh tay, thực lực bị ảnh hưởng, lúc này cũng bị Vạn Tử Vận ngăn cản.  

             Cung chủ Cổ Chấn thực lực mạnh mẽ.  

             Nhưng cung chủ Văn Hiên cũng là Bán Vương vô cùng mạnh.  

             Hai người lúc này cũng khó phân thắng bại.  

             Không có cấp Bán Vương, đến gần Tần Ninh cũng sẽ bị chín cái đầu của Cửu Anh càn quét ra.  

             Lúc này hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường thật sự gấp gáp.  

             Vù… Giữa trời đất, một tiếng vù vang lên, lại có một tôn Thánh Khôi lúc này sụp đổ.  

             Cặp mắt Võ Ly Thiên đỏ thẫm.  

             “Tần Ninh đáng chết!”  

             Võ Ly Thiên phẫn nộ gầm lên: “Cửu tiên sinh!”  

             “Các chủ đại nhân có lệnh, lần này nếu xuất hiện thay đổi ngoài kế hoạch, Cửu tiên sinh có thể ra tay”.  

             “Mười vị Thánh Khôi Thiên Vương là quan trọng nhất, làm phiền Cửu tiên sinh ra tay!”  

             Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngốc.  

             Cửu tiên sinh! Cửu tiên sinh nào?  

             Thiên Đế các chẳng lẽ còn có dự phòng?  

             Lời này vừa dứt, sắc mặt tất cả mọi người đều ngơ ngác.  

             Tình huống gì đây?  

             Cho dù là ba người Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt, Tôn Độn lúc này tinh thần cũng hoảng hốt.  

             Cửu tiên sinh?  

             Bọn họ thân là gian tế của Thiên Đế các, những năm gần đây tin tức biết được cũng không phải là ít.  

             Nhưng không ai nói cho bọn họ còn có một vị Cửu tiên sinh.  

             Là ai?  

             Đồng thời, các võ giả đại bá chủ vẻ mặt cũng khẽ thay đổi.  

             Còn có người của Thiên Đế các chưa hiện thân! Là ai?  

             Lúc này tinh thần tất cả mọi người đều hoảng loạn.  

             Nguy hiểm không biết trước như vậy mới khiến người ta kiêng kỵ.  

             Đồng bọn sóng vai tác chiến một khắc sau có thể là quân địch, trực tiếp đập chết mạng mình, ai mà không sợ hãi?  

             “Cửu tiên sinh!”  

             Lúc này một tiếng quát khẽ vang lên lần nữa.  

             Sắc mặt Võ Ly Thiên nặng nề nói: “Tuy ta không biết Cửu tiên sinh là người phương nào, nhưng các chủ lại nói với ta lời này, vậy Cửu tiên sinh nhất định ở đây chứ?”  

             Nhưng lời Võ Ly Thiên vừa dứt, vẫn không ai đáp lại.  

             Tinh chủ Văn Hiên lúc này hừ lạnh: “Võ Ly Thiên, Ứng Tường, đến bước này còn muốn khoác lác với người khác sao?”  

             “Cửu tiên sinh? Vậy có phải còn có Bát tiên sinh, Thất tiên sinh hay không?”  

             “Chuyện đến bây giờ, chút tài mọn này muốn ly gián bọn ta có phần quá xem thường bọn ta rồi!”  

             Võ Ly Thiên lúc này tức giận hừ một tiếng.  

             “Đáng ghét!”  

             Bị các chủ lừa?  

             Làm sao có thể!  

             “Đất Cực Lạc Tiên!”, một tiếng quát khẽ vang lên, Văn Hiên bước ra, sát khí dâng trào.  

             Cổ Chấn lúc này tâm thần lung lay.  

             Văn Hiên một chưởng vỗ ra.  

             Ầm… Cổ Chấn lảo đảo một cái, thân ảnh rơi xuống.  

             Lúc này sắc mặt Cổ Chấn ửng đỏ, nhưng trong gò má đỏ thắm lại mang một tia tái nhợt.  

             Bị thương rồi! Cổ Chấn nhìn về phía Văn Hiên, vẻ mặt mang một tia không tưởng tượng nổi.  


             “Ngươi...”, chỉ là còn chưa đợi Cổ Chấn mở miệng.  

             Văn Hiên đã lại lần nữa giết xuống.  

             Một quyền ngay đầu, quyền ảnh ùn ùn kéo đến.  

             Lúc này mọi người đều nhìn thấy.  

             Trong cơ thể Văn Hiên, linh thức đã hội tụ thành biển.  

             Tinh chủ Văn Hiên bây giờ trong mơ hồ có khuynh hướng tấn thăng làm Vương Giả.  

             “Đáng chết!”  

             Cổ Chấn tức miệng mắng to.  

             Vốn ông ta và tinh chủ Văn Hiên thực lực tương đương.  

             Nhưng hình như tên nhãi này lại sắp tấn thăng.  

             “Bây giờ tấn thăng trong cấm địa biển Thiên Ngoại này, ngươi ắt bị trời phạt”.  

             Cổ Chấn giận dữ hét.  

             “Hừ!”  

             Văn Hiên quát lên: “Bổn tọa ép tới gần điểm vị giới Vương Giả, bước đến được đó hay không không phải ngươi nói là được, mà là ta định đoạt”.  

             “Thực lực như vậy đủ để giết ngươi!”  

             “Tinh chủ Tôn Độn”.  

             Văn Hiên quát xuống, nhìn về phía Tôn Độn bên cạnh, ông ta trách mắng: “Ngày hôm nay là ngươi tự tìm đến, cho dù là hai vị đại nhân Cực Thiên Vương và Bi Vương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”  

             “Cổ Chấn chết, ngươi cũng phải chết”.  

             Ầm… Một quyền của Văn Hiên lại nện xuống.  

             Đất ở dưới chân gần như ngưng tụ thành đất thánh lấp đầy linh khí thiên địa, gần như trong phạm vi mười dặm đã thành thế giới của ông ta.  

             Cổ Chấn lúc này rống lên, trong lòng không cam chịu.  

             Tên khốn này sao bây giờ tấn thăng được! Nếu xưng Vương thì tất cả bọn họ sẽ chết.  

             Lúc này Bán Vương và các Thiên Nhân đứng đầu trong các phe bá chủ lớn thấy cảnh này cũng thở phào nhẹ nhõm.  

             Văn Hiên mạnh thì phần thắng của bọn họ càng lớn hơn.  

             Lần này thật sự thiếu chút nữa bị người của Thiên Đế các ngấm ngầm đánh chết rồi!  

             “Võ Ly Thiên, Ứng Tường, hai vị Bán Vương đối phó với một mình Cốc Tân Nguyệt sao? Tới giúp ta!”  

             Cổ Chấn hổn hển nói.  

             Nghe thấy lời này, trong lòng hai người kêu khổ.  

             Hai chọi một, có thể đối đầu cũng không tệ.  

             Cốc Tân Nguyệt quá mạnh.  

             Tuy đều là Bán Vương, nhưng Cốc Tân Nguyệt mang cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh.  

             Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ có thể sẽ bại! Vốn tưởng rằng Tần Ninh phá trận, bọn họ có thể nhân cơ hội ra tay.  

             Nhưng nào ngờ Cốc Tân Nguyệt mạnh như vậy, Diệp Viên Viên Thiên Nhân thất bộ lại có thể ngăn cản một Bán Vương.  

             Càng đáng ghét hơn chính là tinh chủ Văn Hiên lúc này lại có khuynh hướng tấn thăng.  

             Vù… Giữa trời đất vang lên tiếng vù vù.  

             Lúc này bên trong thánh trận, thân ảnh Thánh Khôi Thiên Vương thứ ba đã bị Tần Ninh đánh nổ.  

             Tiếp tục như vậy, bọn họ không những không thể phá hư hành động của Tần Ninh.  

             Thậm chí vì bị kéo dài, chờ đến khi Tần Ninh thoát thân, bọn họ phải chết! Cái này như nào cho phải?  

             Bốn phía số lượng Thánh Khôi đủ nhiều, nhưng con Lôi Điện Thánh Long kia của Tần Ninh lúc này tấn công trong đám người, tốc độ chém giết không phải quá nhanh.  

             Khốn kiếp! Sắc mặt Võ Ly Thiên dữ tợn.  

             “Ngươi chết trước đi!”  

             Lúc này một tiếng gầm gừ vang lên.  

             Giữa tiếng gào thét vang lên, dưới chân tinh chủ Văn Hiên tự tạo thành một vùng đất bồng bềnh ở giữa không trung, trực tiếp đập về phía Cổ Chấn.  

             Sắc mặt Cổ Chấn hoảng sợ, thân ảnh muốn cử động, nhưng lại đột nhiên phát hiện bản mình không nhúc nhích được.  

             Một mảnh đất Cực Lạc Tiên nếu bây giờ cứ cứng rắn nện vào người mình, vậy thì sẽ chết người.  

             Thật sự sẽ chết người! Trong lòng Cổ Chấn lúc này tức miệng mắng to.  

             Ông ta mới vừa hiện ra thân phận thì phải chết ở chỗ này.  

             Tuyệt đối không được.  

             Vù… Cùng lúc đó, một tiếng vù vang lên.  

             Tần Ninh đã phá hư Thánh Khôi Thiên Vương thứ tư.  

             Lúc này đám người Thiên Đế các sắc mặt khó coi.  

             Tiếp tục như vậy thì xong đời! Bây giờ Cổ Chấn trong lòng ảo não.  

             Người xong đời trước tiên sẽ là ông ta!  

             “Văn Hiên, lão tử liều mạng với ngươi!”, Cổ Chấn lúc này hoàn toàn giống như phát điên, sức mạnh trong cơ thể bùng nổ đến tận cùng.  

             Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên Cổ Chấn sững sờ.  

             Đất Cực Lạc Tiên tràn đầy sát khí kia vốn trong chốc lát đập về phía cơ thể ông ta.  

             Nhưng khi ông ta gầm lên phẫn nộ.  

             Đất Cực Nam Tiên đột nhiên thay đổi phương hướng.  

             Mục đích.  

             Là Tần Ninh.  

             Thay đổi này chỉ trong nháy mắt.  

             Chín cái đầu của Cửu Anh chốc lát duỗi thẳng, con ngươi trợn tròn.  


             Nó cũng phải chết!  

             “Ta kẹp chết bà nội ngươi!”, giữa tiếng gầm thét, chín cái đầu của Cửa Anh trong nháy mắt vây quanh thân thể Tần Ninh.  

             Ầm… Đất Cực Lạc Tiên lúc này nện xuống.  

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.