Diệp Viên Viên trong nháy mắt phi thân lên.
"Công tử...", Diệp Viên Viên đỡ lấy Tần Ninh, một mặt hổ thẹn.
"Ta..."
"Ta đã nói là nàng thăng cấp rồi mà, không nhớ à?"
Tần Ninh cười nói: "Về sau không cho phép nàng gọi ta là công tử nữa, cứ gọi ta Tần Ninh là được. Đương nhiên, mặc dù cha mẹ hai bên chưa hẹn ước điều gì, nhưng nếu nàng gọi ta là phu quân thì cũng không phải không thể".
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng đỏ.
Tần Ninh cười nói: "Có phải nàng vừa mơ một giấc mộng đẹp không? Mộng đẹp gì thế? Có phải là trong mộng có ta? Có phải là cùng nhau dời sông lấp biển?"
Nghe đến lời này, sắc mặt Diệp Viên Viên càng thêm đỏ bừng.
Nàng xưa nay không thích nhiều lời, không quen bày tỏ cảm xúc, giờ khắc này chỉ thấy rất khó nói chuyện.
Trong mộng, nào chỉ là dời sông lấp biển.
Thậm chí còn mơ thấy nàng và Tần Ninh con cháu đầy đàn nữa kia.
"Sư phụ!"
Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch lúc này cũng thức tỉnh.
Diệp Viên Viên nhìn ba người, nói: "Công... Tần Ninh giao cho các ngươi, ta đi giúp Nguyệt tỷ tỷ!"
Diệp Viên Viên phi thân ra.
Giờ khắc này, nhóm người Nguyên Mậu, Tiên Nhân, Chu Dịch lần lượt thức tỉnh.
Đất Cực Nhạc Tiên biến mất.
Võ giả các bên dần dần khôi phục, những con rối, Thánh Khôi kia cũng liên tiếp khôi phục.
Mọi người không kịp suy nghĩ nghĩ gì nhiều, liền lập tức giết ra.
Tiên Nhân phu nhân giờ phút này cũng đi tới bên cạnh Tần Ninh.
"Không sao chứ?"
Tần Ninh cười: "Không chết được".
"Văn Vương..."
"Chết rồi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Giải quyết mấy người Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường đi, đám Thiên Vương Thánh Khôi kia mà bị bọn chúng mang đi thì sẽ khá phiền phức".
Tiên Nhân phu nhân gật đầu.
"Chu Dịch!"
"Nguyên Mậu!"
Tiên Nhân phu nhân quát: "Đừng giả bộ chết, ngăn lại năm tên kia đi, không để một ai chạy thoát hết".
Đường chủ Chu Dịch của Ngự Hư tông.
Tuyết vương sứ Nguyên Mậu của Thính Tuyết sơn trang .
Hai người giờ phút này cũng gật đầu.
Giờ khắc này, năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt đều tỏ vẻ kinh hãi.
Văn Hiên đâu?
Tần Ninh đi ra, còn Văn Hiên chạy đi đâu rồi?
"Cái tên phế vật Văn Hiên này chết rồi sao?"
Võ Ly Thiên gầm nhẹ nói: "Nếu ông ta không chết thì tại sao đất Cực Nhạc Tiên lại mất đi khống chế cho được?"
Nghe đến lời này, mấy người nhìn về phía Tần Ninh đang giữa không trung, trong lòng phát lạnh.
Vương Giả tam phẩm! Cứ như vậy chết ở trong tay Tần Ninh sao?
Thế này cũng quá khủng bố.
"Thánh Khôi không ổn rồi, rút!"
Võ Ly Thiên quát khẽ nói: "Năm người chúng ta đều là Bán Vương, ở lại đây chính là chịu chết".
Nói xong, Võ Ly Thiên nhìn về phía Ứng Tường.
Giờ khắc này, Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên đang quấn lấy Hồng Nguyên Kiệt, Tôn Độn cùng Cổ Chấn.
Hai người bọn họ mà muốn chạy thì cũng có thể.
"Đi!"
Ứng Tường giờ phút này cắn răng nói: "Tất cả đều chạy thì sẽ không có khả năng, chạy được bao nhiêu thì chạy vậy!”
"Ừm!"
Võ Ly Thiên gật đầu, bóng dáng lóe lên, lập tức vọt thẳng ra.
Giờ này, ba người Tiên Nhân, Nguyên Mậu, Chu Dịch cũng đã đánh tới.
Chỉ là trong chớp nhoáng này, từng con Thánh Khôi lại liều mạng ngăn cản ba người.
"Muốn chạy à?"
Tần Ninh thấy hai người muốn bỏ chạy, sắc mặt không thay đổi.
"Chạy được sao?"
Nói xong, hắn vẫy tay một cái.
Lôi Điện Thánh Long gào thét phóng về phía hai người.
"Hiện tại cũng không phải lúc mắng chửi người đâu".
Ứng Tường lạnh như băng nói: "Tần Ninh... Đáng chết thật!"
Oanh...