Phong Thần Châu

Chương 3690: Thử nhìn một chút thì biết!”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

               “Rất nhanh sẽ xong!”  

             Tần Ninh có thể cảm nhận được sức mạnh hư không thép tuyết hàn bao trùm bị song hồn long phượng dần dần hút vào.  

             Lực áp chế càng ngày càng nhỏ.  

             Lăng Tiểu Phi giờ phút này thân thể hóa thành dáng vẻ thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, cô bé nhìn về phía Tần Ninh.  

             “Ninh ca ca…”  

             “Không sao rồi…”  

             Lăng Tiểu Phi gật đầu  

             Thiếu nữ dung nhan tinh xảo, mang vẻ đẹp mỹ nhân tuyệt thế, một khuôn mặt tươi cười điềm đạm đáng thương, thoáng chốc khiến người khác đau lòng.  

             Dáng người hết sức nhỏ nhắn đã nổi lên vóc dáng thiếu nữ nên có, thậm chí có chút đầy đặn.  

             Lăng Tiểu Phi mấy chục năm trước cũng chỉ là đứa trẻ tám chín tuổi bình thường.  

             Qua mấy chục năm theo đạo lý sẽ không thay đổi nhanh như vậy.  

             Chỉ là đề thăng cảnh giới nhanh chóng cũng thúc đẩy thay đổi dáng người của Tiểu Phi.  

             Vù… Chỉ là đang lúc Tần Ninh toàn lực hấp thu khí lạnh trên xích sắt kia, khi lấy song hồn long phượng áp chế thì một tiếng vù vang lên.  

             Đi đôi với tiếng vù vừa dứt, từng hư ảnh lúc này xuất hiện từ bên trong xích sắt.  

             Nhưng hư ảnh kia cũng không phải ảnh người, giống như từng con từng con huyền thú cơ thể khổng lồ, khí tức kinh người.  

             Còn có từng luồng cảm giác khiến con người sợ hãi đang ùn ùn kéo ra.  

             Khí tức cường thịnh, từng làn sóng chập chờn mở.  

             Lúc này Tần Ninh cảm thấy một tia nguy hiểm.  

             Những hư ảnh kia bức bách về phía Lăng Tiểu Phi.  

             Đối mặt với cảnh này, ánh mắt Tần Ninh liếc về phía Hư Vô Sinh nửa sống nửa chết kia.  

             “Hừ, U Vương, ta rơi vào tay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ”.  

             “Nhưng tiểu nha đầu này có quan hệ sâu sắc với ngươi, nếu đã như vậy ta chết thì cô ta cũng đừng nghĩ sống!”  

             “Dây xích phong tỏa này là ta lấy ý niệm huyền thú cường đại phong cấm trong đó”.  

             “Nếu ta không thể có được máu tươi của cô gái này, những tàn niệm của huyền thú này mang lòng oán hận, ắt sẽ trở về chiếm đoạt cô gái, cô gái kia… nhất định phải chết”.  

             Hư Vô Sinh đã không còn cơ hội sống sót, ông ta nói: “Không để khiến ngươi chết, vậy để người ngươi quan tâm bầu bạn với ta cũng không tệ!”  

             “Ngươi tự tìm cái chết!”  

             Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.  

             Tàn niệm của những hung thú này mang theo sức mạnh oán hận cực kỳ lớn.  

             Dưới lòng oán hận, nhất định sẽ thôn tính Cửu U Chu Tước bất kỳ giá nào.  

             Thần thú huyết mạch độc đáo, bất kỳ cấp bậc thú vật nào cũng sẽ bị hấp dẫn.  

             Dựa vào xích sắt tiếp xúc chặt chẽ với Lăng Tiểu Phi, cô bé lúc này đối với bọn chúng mà nói là một tảng thịt béo.  

             Một tảng thịt béo mà bọn chúng hấp thu.  

             Tần Ninh ánh mắt lạnh như băng.  

             “Ngươi thật sự cho rằng ta không phá nổi sao?”  

             Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh lại cười nhạo một tiếng.  

             “Ngươi phá được, đương nhiên ta biết!”  

             “Nhưng hiện giờ ngươi phá ra quan hệ giữa hai bên, khí băng hàn sẽ rót vào bên trong cơ thể nha đầu này, nhất định sẽ khiến cô ta nổ chết”.  

             “U Vương, trên thực tế ta vì đề phòng Đế Lâm Thiên, không ngờ lại là đề phòng ngươi!”  

             Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh lóe lên.  

             “Đế Lâm Thiên, ngươi đã gặp kẻ này?”  

             “Không có!”  

             Hư Vô Sinh tự giễu cười một tiếng nói: “Hắn không hề lộ diện, làm việc hết sức cẩn thận, nếu không phải như vậy thì cũng không thể mấy vạn năm nay không ai biết Thiên Đế các ở đâu”.  

             “Hơn nữa khống chế lòng người cũng vô cùng điêu luyện”.  

             “U Vương, Hư Vô Sinh ta sử dụng cho Thiên Đế các, ngươi chỉ sợ không nghĩ ra sao?”  

             “Nhưng sao ngươi biết được người khác sẽ không sử dụng cho Thiên Đế các?”  

             Nghe đến lời này, Tần Ninh ánh mắt lạnh lùng.  

             “Đừng kích động, sẽ có rất nhiều người không ngờ được cũng có thể bị Thiên Đế các lợi dụng”.  

             “Có lẽ sẽ là ngạc nhiên cực lớn ấy chứ?”  

             “Ha ha ha…”, nhìn thấy dáng vẻ liều lĩnh cười to của Hư Vô Sinh, ánh mắt Cực Sinh Bi cũng khẽ thay đổi.   

             “Aiz…”, Hư Vô Sinh quen biết ông ta mấy chục ngàn năm.  

             Ông ta tự cho rằng mình vô cùng hiểu Hư Vô Sinh.  

             Nhưng không ngờ Hư Vô Sinh lại có quan hệ với Thiên Đế các.  

             Một vị tinh chủ của đạo quán Thái Cực phản bội, một vị tinh chủ không ai biết bị chém chết rồi được thay thế.  

             Ai biết sẽ còn có người khác không?  

             Đơn giản các phe võ giả xuất hiện từ bây giờ không khó nhìn ra Thiên Đế các đã chuẩn bị rất nhiều.  

             Một tiên sinh là Hư Vô Sinh! Vậy mấy vị tiên sinh kia đâu?  

             Thất tiên sinh là độc tu Vương Giả Lý Tu Minh! Bát tiên sinh là độc tu Vương Giả Hà Cửu Phong! Nhị tiên sinh, Tam tiên sinh, Tứ tiên sinh, Ngũ tiên sinh, Lục tiên sinh thì là người nào?  

             Có phải là Vương Giả ẩn núp ở bên trong các thế lực lớn, cũng là một vị Vương Giả độc tu nào đó?  

             Tất cả mọi thứ quả thật đều không nói chính xác.  

             Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh.  

             “Đế Lâm Thiên…”  

             “Chỉ cần hắn muốn diệt các phe đại lục Vạn Thiên, vậy thì ắt sẽ cùng ta đánh một trận, trận chiến này... không tránh khỏi!”, lời vừa dứt, bàn tay Tần Ninh vung lên.  

             Một chưởng trực tiếp chụp vào Hư Vô Sinh.  

             Lúc này sắc mặt Hư Vô Sinh dửng dưng, cũng không có bao nhiêu kinh hoảng thất thố.  

             Bại dưới tay Tần Ninh, ông ta tự biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ.   

             Dù sao cũng là chết.  

             Không cần phải nói lời đầu hàng gì.  

             Cho dù là đầu hàng, Tần Ninh cũng không thể bỏ qua cho ông ta! Chỉ là sắc mặt Hư Vô Sinh biến đổi.  

             “Ngươi muốn làm gì?”  

             “Làm gì?”  

             Tần Ninh hiện giờ mang theo cơ thể Hư Vô cuốn vào bên người.  

             Từng đường huyền ấn cuộn mở.  

             Lúc này Hư Vô Sinh cảm giác được vẻ nguy hiểm.  

             Ông ta bây giờ căn bản không sợ chết.  

             Nhưng Tần Ninh cũng không phải muốn giết ông ta đơn giản.  

             “Máu tươi thần thú Cửu U Chu Tước đúng là hấp dẫn những huyền thú oán niệm này”.  

             “Nhưng máu tươi của Vương Giả ngươi cũng không kém”.  

             “Hơn nữa bọn chúng vất vả tu hành đến cấp bậc Vương Giả, tương lai nói không chừng có thể trải qua lôi kiếp, lột xác thành thánh thú”.  

             “Nhưng vì ngươi mà chết ở đây”.  

             “Ta nghĩ thứ bọn chúng ưa chuộng là giết ngươi!”  

             Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh sắc mặt trắng bệch.  

             “Ngươi muốn lấy máu tươi của ta thay thế nha đầu này, không thể nào, bọn chúng khát vọng máu tươi của thần thú hơn!”  

             “Thử nhìn một chút thì biết!”  

             Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh sắc mặt hoàn toàn hoảng loạn.  

             Không nói hai lời.  

             Tần Ninh xách cơ thể Hư Vô Sinh tiến vào giữa vòng quanh xích sắt kia.  

             Cùng lúc hai người đi vào, tiếng gào thét bên trong xích sắt dần dần vang lên.  

             Từng tiếng nổ ầm vang dội.  

             Từng con huyền thú bề ngoài kinh khiếp lúc này hiện ra hết.  

             Khí tức khiến người ta sợ hãi lúc này giải phóng ra.  

             Chỉ là một bộ phận huyền thú nhìn về phía Hư Vô Sinh, rõ ràng cho thấy phẫn nộ giận dữ.  

             Nhưng vẫn có một bộ phận, nhìn về phía Lăng Tiểu Phi, ánh mắt lộ ra khát vọng.  

             Máu tươi của thần thú đúng là mê người! Đây là điều bất kỳ ai cũng không thể phủ nhận.  

             Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh.  

             “Cũng không phải là ta trông cậy vào ngươi hấp dẫn oán niệm những huyền thú kia, ngươi giúp ta chia sẻ một ít là đủ rồi!”  

             Lời vừa dứt.  

             Vương kiếm Độ Sinh lúc này xuất hiện trong tay Tần Ninh.  

             Trường kiếm vừa ra, sát khí ngưng tụ.  

             Phụt phụt phụt… Trong nháy mắt kiếm khí chém qua cơ thể Hư Vô Sinh, lần lượt cắt đứt gân mạch hai cánh tay.  

             Tần Ninh một cước đá ra.  

             Cơ thể Hư Vô Sinh lúc này rơi xuống trong hàn cốc phía dưới hai ngọn núi nham thạch.  

             Lúc này huyền thú oán hận kia hoàn toàn bị hấp dẫn.  

             Tấ cả mọi người lúc này ánh mắt đờ đẫn.  

             “A...”  

             “Không...”, Hư Vô Sinh kêu thảm thiết, khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy, vang lên ở dưới hàn cốc.  

             Tần Ninh liếc mắt một cái, đi tới trước người Lăng Tiểu Phi.  

 

chapter content


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.