Phong Thần Châu

Chương 3691



               Giờ phút này, Lăng Tiểu Phi nhìn Tần Ninh, ánh mắt của cô bé ngơ ngác.  

             Cô bé không biết Tần Ninh muốn làm gì.  

             Cô bé chỉ biết nhìn hắn đầy sửng sốt.  

             Bây giờ, Tần Ninh đã trưởng thành hơn nhiều so với mười năm trước.  

             Tăng thêm vài phần sắc bén, ít đi một chút vẻ gầy yếu của một người thiếu niên.  

             Ánh mắt của Lăng Tiểu Phi nhìn hắn đắm đuối.  

             Rầm, lạch cạch... đúng vào lúc này, từng tiếng va chạm của xích sắt vang lên.  

             Lăng Tiểu Phi tỉnh táo lại.  

             Cô bé chỉ nhìn thấy hai tay của Tần Ninh đang nắm lấy hai dây xích sắt ở phía sau người mình, sau đó, long hồn và phượng hồn gào thét mà bay ra.  

             Lúc này, long hồn và phượng hồn phối hợp với Tần Ninh, sử dụng hết toàn bộ năng lực của mình.  

             "Sẽ hơi đau một chút, muội cố gắng chịu đựng một lát nhé!"  

             "Vâng!"  

             Lăng Tiểu Phi gật đầu.  

             Hai tay của Tần Ninh nắm chặt lấy hai dây xích sắt lớn kia.  

             Hai dây xích sắt kia gắn chặt vào thân thể của Lăng Tiểu Phi, không thể tách rời.  

             Máu tươi chảy ra tí tách.  

             Lăng Tiểu Phi dần trở nên run rẩy.  

             Sau đó, cả người cô bé cũng run nhẹ.  

             Nhưng mà cô bé vẫn cố gắng chịu đựng.  

             Từng dây xích sắt dần được rút ra khỏi phần da thịt ở phía sau lưng của Lăng Tiểu Phi.  

             Giờ phút này, Tần Ninh cũng thở hổn hển, từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán của hắn.  

             Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh đầy vẻ cẩn thận.  

             Dây xích sắt này hợp làm một với cơ thể của Lăng Tiểu Phi suốt mười năm qua.  

             Nếu làm không cẩn thận, có thể sẽ khiến cho cơ thể của Lăng Tiểu Phi bị tổn thương một cách nghiêm trọng.  

             Vun vút... đúng vào lúc này, từng tiếng xé rách không gian vang lên.  

             Không phải tất cả oán niệm của huyền thú đều đi cắn xé Hư Vô Sinh.  

             Vẫn còn một bộ phận nhỏ vây quanh Lăng Tiểu Phi.  

             Nhìn thấy Tần Ninh tiến tới gần Lăng Tiểu Phi, những oán niệm của huyền thú này vốn cũng không dám tiếp cận hắn.  

             Nhưng vào lúc này, thấy Tần Ninh muốn cứu Lăng Tiểu Phi, những oán niệm của huyền thú này bỗng thấy căng thẳng.  

             Không thể để cho Tần Ninh giải cứu Lăng Tiểu Phi được.  

             Ầm... một sợi oán niệm của huyền thú đánh thật mạnh vào người của Tần Ninh.  

             Trong khoảnh khắc hai bên va chạm với nhau.  

             Thân thể của Tần Ninh run rẩy, nhưng hắn vẫn đứng sừng sững ở phía sau Lăng Tiểu Phi.  

             "Ninh ca ca..."  

             "Ta không sao!"  

             Tần Ninh thở ra, nói: "Bây giờ, sự tấn công của những thứ này không gây được nhiều tổn thương cho ta!"  

             "Sau khi mang muội rời khỏi đây, ta sẽ có thể phá hủy được nơi này".  

             "Vâng!'  

             Lăng Tiểu Phi ra sức gật đầu.  

             Bây giờ, Tần Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.  

             "Đến đây đi, đến tấn công ta, thử xem rốt cuộc là sức chịu đựng của ta tốt hơn hay là các ngươi lợi hại hơn".  

             Ngay sau đó, oán niệm của huyền thú tập trung lại đông nghịt.  

             Tiếng gầm, tiếng rú vang lên không ngớt.  

             Cổ họng của Tần Ninh vẫn đang nghẹn lại.  

             Lúc này, trong ánh mắt của Lăng Tiểu Phi dâng lên vẻ đau lòng.  

             Thời gian dần trôi đi, ở phía dưới, tiếng la hét thảm thiết của Hư Vô Sinh ngày càng nhỏ dần.  

             Ánh mắt của Tần Ninh càng trở nên u ám.  

             Hư Vô Sinh không thể chống chịu được lâu hơn nữa.  

             Ở đây có khoảng một trăm sợi oán niệm của huyền thú.  

             Điều này có nghĩa là gì?  


             Bị hơn một trăm sợi oán niệm của huyền thú có cấp bậc Vương Giả tấn công, Hư Vô Sinh còn không được phép phản kháng lại, cho dù có lợi hại nhưng thế nào đi nữa thì cũng không thể nào chống chịu nổi.  

             Hư Vô Sinh không thể chịu đựng nổi nữa.  

             Nếu những sợi oán niệm của huyền thú này không được thỏa mãn thì bọn chúng nhất định sẽ tấn công hắn.  

             Đến lúc đó, người gặp xui xẻo chính là hắn! Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Tần Ninh vẫn đầy vẻ bình tĩnh.  

             Trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột.  

             "Tiểu Phi, ta đưa muội ra ngoài trước đã!"  

             Tần Ninh vội nói với Lăng Tiểu Phi.  

             Trong nháy mắt, bàn tay hắn đánh ra.  

             Lúc bấy giờ, dây xích sắt kia nhanh chóng tách ra khỏi thân thể của Lăng Tiểu Phi.  

             Tần Ninh quát khẽ: "Đi!"  

             Lúc này, Lăng Tiểu Phi không dám kéo dài thời gian, cô bé ngay lập tức bay ra ngoài.  

             Ở ngoài kia, Tiên Hàm vội vã cưỡi lão rùa đen, đỡ lấy Lăng Tiểu Phi.  

             "Huynh là ai vậy?"  

             "Hi hi, ta là tiểu đệ của đại ca, Tiên Hàm, muội có thể gọi ta là Tiên Hàm ca ca".  

             Tiên Hàm cười khẽ rồi nói.  

             Lăng Tiểu Phi nhìn Tiên Hàm.  

             "Huynh đừng có mơ nữa!"  

             "...", Tiên Hàm sững sờ.  

             Đừng có mơ?  

             Kêu Tần ca ca, Tần ca ca đáng yêu như vậy, sao tới phiên hắn ta lại thành đừng có mơ?  

             Nhưng mà Tiên Hàm cũng không nói gì nữa.  

             Trong lúc đó, giữa hai cái vách núi.  

             Hai tay Tần Ninh nắm lấy dây xích sắt kia.  

             Vào giây phút thân hình của Lăng Tiểu Phi biến mất.  

             Trong nháy mắt, xích sắt từ bốn phương tám hướng ùa đến, trói chặt cơ thể của hắn.  


             Cùng lúc đó, oán niệm của huyền thú cũng ập tới, muốn cắn nuốt Tần Ninh.  

             Giờ phút này, ánh mắt của Cực Sinh Bi khẽ thay đổi.  

             Số lượng oán niệm của huyền thú lớn như vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.  

             Nhưng mà, hắn ta vừa mới bước tới một bước.  

             Thì dây xích sắt kia đã kết thành thiên la địa võng ngăn cách Tần Ninh và thế giới bên ngoài.  

             "U Vương!"  

             Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng và âm u vang lên.  

             Một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.  

             Đó là bóng dáng của một con huyền thú kỳ lạ có đầu hình người.  

             Đó chính là khuôn mặt của Hư Vô Sinh.  

             Mà thân hình của nó giống như thuồng luồng lai với ngựa, vô cùng kỳ quái.  

             "Không chết hoàn toàn ư?"  

             Tần Ninh nhìn về phía bóng dáng ấy, hắn cười một tiếng đầy khinh thường.  

             "U Vương, nếu như ta chết thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn được".  

             Vào lúc này, tiếng rít gào vang lên.  

             Lúc bấy giờ, khuôn mặt của Hư Vô Sinh vô cùng giận dữ.  

             Vù vù... tiếng gió lạnh vang lên.  

             Từng dây xích sắt bủa vây tứ phía, trói lấy Tần Ninh.  

             Lúc này, những oán niệm của huyền thú này cũng quét tới, giống như chúng đã bị Hư Vô Sinh hoàn toàn khống chế.  

             Giờ phút này, dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm nhận được sự đáng sợ của oán niệm của huyền thú.  

             Hơn một trăm sợi oán niệm bị Hư Vô Sinh khống chế chặt chẽ.  

             Cuối cùng, thân thể của Hư Vô Sinh cao lên hơn một trăm trượng.  

             Toàn thân ông ta, từ dưới lên trên chứa đầy đầu của huyền thú, ông ta hoàn toàn trở thành một tên quái vật.  

             "Tần Ninh, nếu phải chết, vậy thì hãy đi chết cùng với nhau đi!"  

             Lúc này, toàn thân Hư Vô Sinh ngập tràn đầu mặt của huyền thú.  

             Tất cả hợp lại thành thân hình của một con thú lớn, lao thẳng về phía Tần Ninh.  

             Lăng Tiểu Phi lo lắng, nói: "Ninh ca ca có thể xảy ra chuyện gì hay không?"  

             Vào giờ phút này, Tiên Hàm cũng im lặng, không nói chuyện.  

             Hắn ta cũng không chắc chắn lắm! Đám oán niệm của huyền thú này tập trung lại cùng một chỗ, hình như rất khủng khiếp.  

             Lúc trước, Tần Ninh đánh với Hư Vô Sinh một trận, hắn đã sớm hao phí rất nhiều sức lực.  

             Cho dù Tần Ninh có mạnh trở lại đi nữa thì rốt cuộc hắn cũng chỉ là Vương Giả nhị phẩm.  

             Biển linh thức rộng hai vạn mét, hơn nữa song hồn long phượng cũng quá khủng khiếp, hắn đã sớm tiêu hao không ít sức lực.  

             Bây giờ, rốt cuộc là hắn còn bao nhiêu phần lực lượng, không ai có thể đoán được chính xác.  

             Hư Vô Sinh ngạo mạn, tùy ý đánh thật mạnh vào người Tần Ninh.  

             Tần Ninh cười lạnh, tuy bị trói chặt.  

             Nhưng ánh mắt của hắn lạnh như băng.  

             Hơi thở điên cuồng thổi ra từng đợt, từng đợt.  

             Giờ phút này, hai người giống như đang đánh nhau bằng một cách khác.  

             Ở giữa đám xích sắc lạnh lẽo, hai bóng dáng lần lượt di chuyển.  

             Con thú được hợp thành từ rất nhiều oán niệm của huyền thú bộc phát ra sát khí mãnh liệt, hơn nữa nó còn không ngừng chiếm đoạt hơi thở, đè ép thân hình của Tần Ninh.  

             Vào lúc này, xích sắt lặng lẽ trói lấy Tần Ninh, một vòng rồi hai vòng.  

             Giờ phút này, ánh mắt của Lăng Tiểu Phi đầy gấp gáp.  

             Tiên Hàm cũng nhịn không nổi mà quát lên: "Cực Sinh Bi, lão già chết tiệt kia, còn đứng ở đó nhìn cái gì nữa?"  

             "Mau đi giúp đại ca của ta!"  


             Thì Thái Cực Dương Ngọc đã nói nhỏ: "Tiên Hàm là đệ đệ... của U Vương", ánh mắt của Cực Sinh Bi lạnh lùng, ông ta nhịn.  

             "Không phải là bản vương không ra tay mà là đây là nơi mà Hư Vô Sinh tốn rất nhiều tâm huyết để xây dựng, xích sắt Thiên Hàn và oán niệm của huyền thú đều có lực sát thương rất lớn".  

             "Nếu bản vương tùy tiện tiến vào thì sợ rằng sẽ khiến cho bọn chúng kích động hơn...", nghe thấy vậy, Tiên Hàm bĩu môi: "Nói đi nói lại thì vẫn là do ngươi yếu thôi...", hắn ta vừa nói xong, Cực Sinh Bi suýt chút nữa bị hắn ta chọc tức đến hộc máu.  

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.