Phong Thần Châu

Chương 3704: “Hư Vương bị giết chết!”



               Dương Thanh Vân nhìn về phía trước, nhăn mày lại.  

             “Cẩn thận một chút đi!”  

             “Mặc dù có Bàn Nhược châu, có thể để chúng ta không chịu quy tắc trời đất trong cấm địa áp chế, thế nhưng cũng không thể chủ quan!”  

             “Nơi đây là Yêu Tháp Sơn, chính là cấm địa, tuyệt địa”.  

             “Trong này có không ít Thú Vương tồn tại”.  

             Thú Vương, cũng là cảnh giới Vương Giả.  

             Bình thường đều ở bên trong, không dám rời khỏi cấm địa.  

             Dù sao trên đại lục Vạn Thiên vẫn có không ít Vương giả.  

             Một khi Thú Vương rời khỏi cấm địa sẽ giống như thiếu đi thứ bảo vệ lớn nhất, sẽ bị Vương giả Nhân tộc săn giết, luyện chế thành vương khí.  

             Nhưng ở chỗ này lại là địa bàn của đám Thú Vương.  

             Mỗi một Thú Vương đều chiếm cứ một vùng có chu vi hàng trăm dặm.  

             Bọn họ đi chuyến này là để tìm kiếm Tần Ninh, không cần thiết liều sống liều chết với đám Thú Vương kia.  

             Mọi người đều gật đầu.  

             Dương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, ánh mắt chớp lóe.  

             Yêu Tháp Sơn! Huyền Thiên Sơn! Hai cấm địa của đại lục Vạn Thiên, đại bản doanh của Thiên Đế Các.  

             Rốt cuộc Đế Lâm Thiên là người nào?  

             Có thể vụng trộm làm ra những chuyện này trong nhiều năm như vậy.  

             Hơn nữa... Nhìn cái chết của Lý Nhất Phong, cái chết của Hư Vô Sinh, Đế Lâm Thiên lại không hề nhúng tay.  

             Lần này gọi sư phụ tới bên trong cấm địa này để làm gì?  

             Giờ phút này trong đầu Dương Thanh Vân vẫn cảm thấy khó hiểu.  

             Không biết kẻ địch là người nào, không biết kẻ địch làm cái gì.  

             Cảm giác như vậy khiến trong lòng ông ta khó mà bình tĩnh.  

             Hơn nữa Thiên Đế Các sáng lập chính là để tiếp xúc với ngũ đại Ma tộc, hợp tác với với ngũ đại Ma tộc để chiếm cứ đại lục Vạn Thiên.  

             Mục đích là gì?  

             Phải chăng có liên quan đến Cửu Thiên Thánh Nhân?  

             Tất cả những điều này, cho dù là Dương Thanh Vân cũng không nói được.  

             Có lẽ trong lòng sư phụ sẽ biết.  

             Chỉ là lần này ông ta không hy vọng sư phụ xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.  

             Ma tộc Luyện Ngục Ma bị Thanh Ninh các trấn áp đã hoàn toàn xong đời.  

             Bây giờ chỉ có tứ đại Ma tộc.  

             Lần này, có thể nói là Thanh Ninh các đã dùng hết toàn lực để đối phó.  

             Cho dù gặp phải người của Thiên Đế Các ở chỗ này, muốn đánh cũng phải đánh thật sảng khoái!...   

             “Ôi trời, đó là cái gì?”  

             Cùng lúc đó ở một bên khác biên giới cấm địa, một đội ngũ cũng đang dừng chân lại.  

             “Cha, có phải là U Vương làm ra không?”  

             Giờ phút này Vạn Cửu Thiên đang sợ hãi nhìn về phía phương xa.  

             Khoảng cách đến nơi đó quá xa.  

             Thế nhưng cho dù xa xôi vẫn có thể nhìn thấy bầu trời dường như muốn sập xuống.  

             Quá kinh khủng đi?  

             Nhất Vương nhìn về nơi xa, chế nhạo nói: “Chỉ trời mới biết có phải là hắn ta hay không?  

             Dù sao đâm thủng cả bầu trời, nói không chừng chính là hắn ta làm!”  

             Giờ phút này, sắc mặt Vạn Cửu Thiên rất kỳ quái.  

             Đâm thủng cả bầu trời?  

             Đừng nói giỡn! Vạn Nhất Thiên nhìn bốn phía, cẩn thận nói: “Lần này, ngũ Vương là Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Vân Thiên Vương, Huyền Thiên Vương đều tụ tập, Vạn Thiên các chúng ta không tầm thường, thế nhưng lại không có Thiên Vương trấn giữ, vẫn nên khiêm tốn một chút”.  

             “Cố gắng U Vương chỉ đâu, chúng ta liền đánh đó!”  

             Vạn Cửu Thiên nghe thấy lời này, sắc mặt kỳ quái.  

             Sao cứ cảm giác trở thành con chó của Tần Ninh vậy?  

             Dù sao Vạn Thiên các phải có chút tiền đồ chứ! Vạn Nhất Thiên lẩm bẩm nói: “Năm đó U Vương quá mạnh...”, một tiếng thở dài này có chút bất đắc dĩ.  

             Năm đó U Vương là người không thể đánh bại! Trấn Thiên Vương bắt tay với Vũ Vương cũng bị đánh tơi bời.  

             Ông ta không phải Thiên Vương, đương nhiên càng không phải là đối thủ.  

             Những Thiên Vương khác... Chỉ sợ cũng không phải đối thủ.  

             Chênh lệch quá xa! Sở dĩ U Vương rời đi lâu như vậy mà vẫn không có ai dám động vào Thanh Ninh các, chính là vì lo lắng U Vương không chết, không phi thăng, chỉ là quy ẩn thôi.  

             Nếu chọc Dương Thanh Vân, chỉ sợ sẽ gặp họa lớn.  

             Mãi đến khi chuyện về Lý Nhất Phong xảy ra, tất cả mọi người đều cho rằng U Vương chết rồi, Thanh Ninh các mới bị mọi người để mắt tới.  

             Nhưng đó đã là khi U Vương biến mất rất lâu, Dương Thanh Vân đã trở thành Vương giả cực kỳ mạnh mẽ, Thanh Ninh các cũng dừng chân theo.  

             Bây giờ nghĩ lại.  

             Rất nhiều người vẫn âm thầm cảm thấy may mắn.  

             Không động vào Thanh Ninh các thật sự là một quyết định sáng suốt.  

             Nếu không bây giờ U Vương trở về, không phải sẽ là người đầu tiên ra tay tiêu diệt người động vào Thanh Ninh các sao?  

             Ngự Hư tông còn không chịu được.  

             Thì còn có ai có thể chịu nổi nữa?  

             Vạn Nhất Thiên lắc đầu.  

             Nghĩ lại chuyện cũ mà thấy sợ.  

             Bây giờ vẫn nên nắm chắc lấy kỳ ngộ thì hơn.  

             Tóm lại tạo mối quan hệ với Tần Ninh, Vạn Thiên các sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.  

             Hơn nữa lần này, ngũ đại bá chủ bên ngoài cũng đều xuất hiện.  

             Thế nhưng trên thực tế.  


             Còn có rất nhiều cường giả của đại lục Vạn Thiên đã kìm nén vài vạn năm, lúc này xuất hiện... Tất cả còn chưa biết trước được.  

             Cấm địa rộng lớn.  

             Mênh mông bát ngát.  

             Hiện tượng trời đất kỳ lạ này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.  

             Trên đỉnh một ngọn núi.  

             Một bóng người mặc đồ xanh lúc này chậm rãi đi ra.  

             Mũi chân nhẹ nhàng dẫm lên lá cây giống như một trận gió.  

             Cả người đứng vững trên lá cây, không nhúc nhích giống như một hòn đá từ xa xưa.  

             Chỉ là không lâu sau, một khí thế bén nhọn phóng lên tận trời.  

             Trong phút chốc, gió lớn giận dữ rít gào bốn phía núi rừng.  

             Chỉ có người đàn ông mặc đồ xanh kia vẫn đứng yên lù lù.  

             “Phong Vương - Phong Bất Ngữ!”  

             Lúc này một bóng người đi ra từng bước một giữa đống lá cây bay tán loạn.  

             “Kiếm Vương, Lý Kiếm Tâm!”  

             Người đi ra kia mặc một bộ đồ trắng, vác trường kiếm, chắp tay ở phía sau, sắc mặt lạnh nhạt.  

             Trên người người đàn ông áo trắng không nhuốm bụi trần, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, nụ cười chân thành, mang đến cho người ta một loại cảm giác dịu dàng.  

             Giờ phút này, hai bóng người đứng cách xa nhau trăm mét.  

             “Ngươi cũng tới!”  

             Bộ đồ xanh của Phong Bất Ngữ nhẹ nhàng tung bay theo gió mạnh, mở miệng nói.  

             “Phong Vương còn tới, đương nhiên ta cũng muốn tới xem một chút rồi!”  

             Kiếm Vương chậm rãi cười nói: “Nghe nói U Vương xuất thế, Lý Nhất Phong bỏ mạng, Dương Thanh Vân trở thành Thiên Vương, có lẽ đây cũng là cơ hội của chúng ta”.  

             “Không phải ngươi và ta đều muốn trở thành Thiên Vương sao?”  

             Phong Vương nghe vậy thì mỉm cười.  

             “Có Tần Ninh ở đây, khó lắm!”  

             “Đơn giản, giết hắn là được”.  

             Kiếm Vương mỉm cười.  

             Nghe thấy vậy, Phong Vương chỉ lắc đầu.  

             Kiếm Vương lại nói: “Tám vạn năm qua đi, bản vương không tin hắn còn có thực lực như trước, chẳng lẽ còn có thể bá đạo như trước được sao?”  

             “Hư Vương bị giết chết!”  

             Phong Vương bình tĩnh nói.  

             Hư Vương! Vương Giả cửu phẩm đỉnh cao! Chết dưới tay Tần Ninh, chuyện này gần như tất cả Thiên nhân và Vương giả trên đại lục Vạn Thiên đều biết.  

             “Nơi đây là cấm địa, cho dù Tần Ninh có mạnh thì ngươi và ta cũng không phải là không có cơ hội”.  

             “Lần này bản tọa rời núi, không phải vì để trở thành Thiên Vương, mà là để giết chết U Vương”.  

             “Không giết hắn, ta sẽ không có cách nào trở thành Thiên Vương!”  

             Kiếm Vương Lý Kiếm Tâm nặng nề nói.  

             Phong Bất Ngữ cười: “Ngươi vẫn không buông bỏ được”.  

             “Kiếm đạo của ta theo đuổi giới hạn, năm đó thua bởi hắn, trong lòng ta vẫn không phục”.  

             “U Vương từng để cho Lý Nhất Phong bắt ta mài đá thành đao, Lý Nhất Phong bại dưới tay ta, ta lại không thể giết Lý Nhất Phong”.  

             “Mãi đến khi Lý Nhất Phong vượt qua ta từng bước một”.  


             Nghe thấy này, Phong Vương cười: “Ngươi còn không buông bỏ được ư?”  

             “Phong Bất Ngữ, nếu ngươi có thể buông bỏ thì bây giờ đã là cảnh giới Thiên Vương rồi, không phải ngươi cũng không buông bỏ được sao?”  

             “Nếu đã không buông bỏ được, lại nhát gan không dám tìm U Vương thì cả đời này cũng chỉ có thể dừng ở giới hạn Vương giả, không có cách nào đến Thiên Vương, không có cách nào trở thành Thiên Địa Thánh Nhân!”  

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.