Phong Thần Châu

Chương 3715: Cho thể diện mà không cần!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

               “Hả?”  

             Lúc này Mộc Phong lắc đầu.  

             “Sao thế?”  

             “Có cái gì đó là lạ”.  

             Mộc Phong không nhịn được nói: “Ta cảm giác được khí tức của huyền ấn khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, từ đầu đến cuối vẫn luôn lơ lửng không cố định”.  

             “Nếu ta không đoán sai, chắc hẳn là khí tức bị phong cấm, chắc là có người ra vào trong Thiên Đế Các, cho nên mới như vậy, nhưng có thể suy tính ra được phương hướng và vị trí đại khái”.  

             “Chỗ nào?”  

             “Một dãy núi!”  

             Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh hơi sáng lên.  

             Mộc Phong chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết tuy Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn được xưng là hai cấm địa, thế nhưng trên thực tế ranh giới cũng không rõ ràng như vậy”.  

             “Hai cấm địa này lấy một dãy núi làm đường ranh giới”.  

             “Mà ở vị trí dãy núi kia, từ trước đến nay không gian vẫn luôn quỷ dị, cho dù là huyền thú cấp bậc Thú Vương không cẩn thận rơi vào trong đó, có lẽ cũng chỉ có một đường chết”.  

             Tần Ninh gật đầu.  

             “Nếu đã như vậy thì lên đường đi!”  

             “Hả?”  

             Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộc Phong, Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Mộc Phong, cười nói: “Hả cái gì?”  

             “Không sao, ta tự có chừng mực”.  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Mộc Phong vô cùng kinh ngạc.  

             Chừng mực?  

             Chỗ kia rất mơ hồ.  

             Không phải xem thực lực, xem năng lực, mà là xem may mắn.  

             Cho dù Tần Ninh có lợi hại hơn nữa thì đến nơi đó cũng có thể sẽ thất bại!   

             “Đi thôi!”  

             Tần Ninh lại quyết định đi.  

             Giờ phút này U Tiêu Tiêu chớp đôi mắt to, không nói một lời.  

             Tần Ninh đi nơi nào, cô bé sẽ đi nơi đó.  

             Về phần Cửu Anh, lúc này nó đang ngoan ngoãn đứng trên vai Tần Ninh, không nói một lời.  

             Không dám nói tiếp nữa! Nếu nói tiếp, liệu có bị đánh chết hay không?  

             Một nhóm ba người tiếp tục xuất phát.  

             Ven đường có không ít huyền thú không ngừng đi đến chỗ ba người, kể cho Tần Ninh nghe về tình hình bên trong Yêu Tháp Sơn.  

             “Tần công tử, gần đây ở trong Yêu Tháp Sơn xuất hiện rất nhiều con người mạnh mẽ, có rất nhiều người đều là cảnh giới Vương Giả, hơn nữa cũng xuất hiện không ít Thánh Khôi của Thiên Đế Các”.  

             Một huyền thú trông như con nai, mở miệng nói tiếng người, khách khí nói: “Hình như những người kia đang tìm kiếm cái gì đó”.  

             “Mà những Thánh Khôi kia xuất hiện lại để giết người”.  

             Nghe thấy lời này, Tần Ninh híp mắt lại.  

             “Có trông thấy người của Thanh Ninh các không?”  

             Tần Ninh dò hỏi.  

             Tần Ninh cũng hiểu, có rất nhiều loài người Vương giả xuất hiện, có thể là Dương Thanh Vân tới.  

             Hắn không xác định Dương Thanh Vân có biết hắn ở chỗ này hay không.  

             Nhưng có thể xác định, cho dù Dương Thanh Vân không biết, lần này tăng lên làm Thiên Vương, chỉ sợ cũng sẽ có được thực lực rất mạnh, tất nhiên sẽ tìm vị trí của Thiên Đế Các.  

             Mà chỉ sợ võ giả đại lục Vạn Thiên đều đã biết được chuyện U Vương sống lại rồi.  

             Những người đã từng hận hắn có lẽ sẽ xuất hiện.  

             “Tần công tử!”  

             Nơi xa, một âm thánh bén nhọn vang lên.  

             Lúc này mấy cái bóng lao vùn vụt tới.  

             Đó là một huyền thú trông như kền kền, cơ thể dài gần trăm mét, uy vũ bất phàm.  

             Từng cái bóng rơi xuống, đi đến trước mặt ba người Tần Ninh.  

             “Tần công tử, Khốn Yêu Địa bên kia đang có đánh nhau!”  

             Một con trong đó không kịp chờ đợi nói: “Hơn nữa hình như có những người mà Tần công tử nói cho chúng ta biết”.  

             “Nhưng có vẻ tình hình của bọn họ không tốt lắm, đang bị người ta tấn công!”  

             Tần Ninh nhìn về nơi xa, phất tay nói: “Dẫn bọn ta đi!”  

             Ba người nhảy lên, rơi vào trên thân con kền kền kia, kền kền lập tức giương cánh bay lên.  

             Mà cùng một thời gian.  

             Yêu Tháp Sơn.  

             Trên một vùng đất bao la.  

             Không sai, mặt đất! Một vùng đất bằng phẳng khoảng trăm dặm.  

             Mảnh đất rộng lớn này ở ngay bên trong Yêu Tháp Sơn, nhưng lại không có dấu vết của khu rừng nào, dưới đất là màu đỏ máu, tản ra khí tức làm người ta phải sợ hãi.  

             Giờ phút này, trong một vùng đất trống trải.  

             Bên trên vùng đất trống trải kia xuất hiện từng cây cột đá.  

             Cột đá cũng không phải do con người ngưng tụ tạo thành, mà là thiên nhiên ngưng tụ ra.  

             Giờ phút này, nếu tới gần cột đá và cẩn thận phân biệt, sẽ có thể nhìn thấy có vẻ đây cũng không phải đá thật sự hóa thành.  

             Càng giống như là... xương cốt! Giờ phút này, ba bóng người đứng vững bên cạnh ba cây cột đá.  

             Mà bên kia, bảy bóng người lại đang nhìn chằm chằm ba người.  

             “Các ngươi là ai?”  

             Lúc này một trong ba người cầm đầu kia quát lên.  

             Nhìn kỹ lại, chính là Thạch Cảm Đương với vẻ mặt nghiêm nghị.  

             Đồng thời, một trong bảy người đối diện đi ra, nhìn về phía Thạch Cảm Đương.  

             “Chúng ta chính là võ giả của Huyền Thiên cung!”  

             Người kia mặc một bộ võ phục màu vàng, mũi ưng, hai mắt hơi lõm, nhìn về phía ba người Thạch Cảm Đương bằng ánh mắt có vẻ dò xét.  

             “Nơi này là do ba người chúng ta phát hiện ra, người của Huyền Thiên cung các ngươi không đến mức không biết lý lẽ như vậy nhỉ?”  

             Thạch Cảm Đương lại nói: “Dù sao cũng là Vương giả, khách khí một chút mới tốt chứ?”  

             “Ha ha...”, người đàn ông bật cười: “Tại hạ là Liễu Bác Minh, một trong Huyền Nguyệt ngũ vương của Huyền Thiên cung!”  

             “Thiếu hiệp, trên thực tế tám cái cột đá ở đây là Thú Vương Bát Giác Thiềm Thừ để lại”.  

             “Nơi đây chính là Khốn Yêu Địa, lúc Thú Vương bên trong Yêu Tháp Sơn cảm giác được đại nạn của mình sắp tới, đều sẽ đến đây, tự diệt ở chỗ này”.  

             “Mà về lâu về dài, nơi đây sẽ xuất hiện biến hóa cổ quái”.  

             “Đối với huyền thú mà nói, đây là cấm địa, nếu bước vào bọn chúng sẽ không chịu được hơi thở Vương giả của đông đảo Thú Vương dọa sợ”.  

             “Nhưng đối với Nhân tộc mà nói, đây lại là thánh địa để rèn luyện thân thể!”  

             Liễu Bác Minh cười ha hả nói: “Tám cái cột đá này ẩn chứa tinh khí của tám cái sừng của Bát Giác Thiềm Thừ, rất thích hợp để rèn luyện thân xác Vương giả”.  

             “Ba người các ngươi chưa đến cảnh giới Vương Giả, nếu cưỡng ép hấp thu, chỉ sợ sẽ hư hao căn cơ”.  

             “Ngươi lo lắng nhiều quá”.  

             Thạch Cảm Đương lập tức quát lên: “Xin lỗi nhé, chúng ta đều không phải người bình thường, sẽ không hư hao căn cơ”.  

             “Tám cái cột đá do chúng ta phát hiện ra trước, chúng ta chiếm ba cái, năm cái khác về các ngươi!”  

             “Cũng không tính là quá đáng chứ?”  

             Giờ phút này Thạch Cảm Đương cũng đã nhìn ra cầm đầu bảy người này là hai vị Vương giả, mà Liễu Bác Minh chính là một trong số đó.  

             Ba người hắn ta và Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư đều không phải là đối thủ.  

             Nếu đã như vậy, đương nhiên là nên lùi một bước.  

             “Không không không!”  

             Liễu Bác Minh cười nói: “Trong số ba người các ngươi, ta thấy chỉ có vị thiếu hiệp kia làThiên Nhân thất bộ, sắp đến Vương giả rồi, cho nên để cho hắn ta một cái, bảy cái khác thuộc về chúng ta”.  

             Nghe thấy lời này, Thạch Cảm Đương lập tức bùng nổ.  

             Cho thể diện mà không cần!   

             “Liễu Bác Minh là ai thế?”  

             “Nói lời này thì sờ vào mặt mình xem còn đó không, có biết mất mặt hay không?”  

             Thạch Cảm Đương quát: “Nói chúng ta không đủ tư cách, không phải năm người bên cạnh các ngươi cũng là Thiên nhân sao?”  

             “Bới lời cho ta ha ha, cột đá này là do ba huynh đệ chúng ta phát hiện, tất cả của ba người huynh đệ chúng ta cho năm người các ngươi, chúng ta đã rất biết chia sẻ rồi!”  

             “Sao thế, bây giờ ỷ vào thực lực Vương Giả, muốn lấy mạnh bắt nạt yếu hả?”  

             “Vậy ta nói cho các ngươi biết, tìm nhầm người rồi!”  

            

chapter content


 

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.