Phong Thần Châu

Chương 3720: Quá ngông cuồng!



               Bát giác! Phân tán bốn phía ba người.  

             Mà mỗi một cái sừng giống như một cây cổ thụ, bên ngoài mang theo da sừng lộn xộn, da sừng kia như ẩn như hiện từng tia khí huyết.  

             Tần Ninh nhìn tám cái sừng, ánh mắt khẽ nhúc nhích.  

             “Tụ!”  

             Vù… Trong nháy mắt, tám cái sừng chậm rãi đưa dài rồi khép lại.  

             Cuối cùng, vây quanh thành một hình bán nguyệt, bao phủ thân ảnh ba người.  

             Tần Ninh lúc này phi thân lên, đi đến điểm hội tụ bát giác kia đứng vững.  

             “Tản!”  

             Một khắc sau, từ điểm hội tụ kia bộc phát ra từng đường khí tức mạnh mẽ.  

             Đó cũng không phải là sức mạnh linh thức đền bù gì, mà là sức mạnh khí huyết đơn thuần.  

             Khí huyết là nền tảng thân xác mạnh mẽ của võ giả.  

             Lúc này hai luồng lưu thông khí huyết tụ vào trong cơ thể Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương.  

             “Ừ…”, Thạch Cảm Đương không nhịn được lẩm bẩm một tiếng, giọng nói lẳng lơ đồng bóng, Tần Ninh khẽ cau mày.  

             “Hứ…”  

             “Sướng!” Nhìn thấy dáng vẻ thiếu đánh của Thạch Cảm Đương, Tần Ninh không nhịn được.  

             “Ngươi có thể im miệng không?”  

             Lời vừa dứt, Thạch Cảm Đương gật đầu.  

             “Dùng tâm hấp thu sức mạnh khí huyết, tiếp theo các ngươi sẽ phát hiện lợi ích”.  

             “Dạ!”  

             “Được!”  

             Hai người lúc này hoàn toàn quên hết bản thân.  

             Tần Ninh càng thận trọng, hắn quan sát phía trên.  

             Ầm… Một tiếng nổ kịch liệt lúc này vang lên.  

             Giữa không trung kia một thân ảnh ầm ầm rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.  

             Chính là Liễu Bác Minh.  

             Dần dần thân ảnh U Tiêu Tiêu hạ xuống.  

             Liễu Bác Minh nhìn trên mặt đất, ánh mắt bình tĩnh.  

             “Tần Ninh, ngươi kiên quyết như vậy, Huyền Thiên cung…”  

             “Huyền Thiên cung trả thù sao?”, Tần Ninh cười cười nói: “Ta có lý ta sợ cái gì?”  

             Nếu như Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư trêu chọc thị phi, chết thì chết, hắn chắc chắn sẽ không phải tìm người của Huyền Thiên cung trả thù.  

             Nhưng! Người của Huyền Thiên cung bắt nạt đến cửa.  

             Vậy hắn ta đương nhiên sẽ không chịu để yên! Liễu Bác Minh lúc này ánh mắt u ám hung dữ.  

             Đáng chết! Nếu không phải Vương Bính chết, theo Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương thì sẽ không như vậy.  

             Bây giờ... làm thế nào mới phải?  

             Nhận lấy cái chết sao?  

             Vất vả lắm mới đến Vương Giả tam phẩm, trở thành nhân vật vạn người kính ngưỡng, chết ở chỗ này thật sự không có lợi lắm.  

             Nhưng không chết… thì có thể làm gì?  

             Lúc này, trong lòng Liễu Bác Minh tràn đầy lửa giận.  

             Tần Ninh nhìn U Tiêu Tiêu.  

             U Tiêu Tiêu cũng không nói nhảm, trực tiếp bước ra, U Linh đao ra tay.  

             Vù… U Linh đao kia hóa thành điện quang màu đen, trong nháy mắt giết ra.  

             Nhưng đột nhiên hư không phát ra tiếng vù vù.  

             U Linh đao của U Tiêu Tiêu lúc này xoay một vòng, không chịu khống chế, bay trở lại trong tay Tần Ninh.  

             U Tiêu Tiêu sắc mặt căng thẳng.  

             Xa xa mấy thân ảnh phá không tới, gần như trong chớp mắt xuất hiện trước mặt mọi người.  

             “Hạ thủ lưu tình!”  

             Thân ảnh cầm đầu kia lúc này vội vàng mở miệng nói.  

             “Tần Ninh công tử!”  

             Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng mở miệng nói.  

             Người này mặc một bộ huyền y, mái tóc dài buộc lên, đầu đội quan vũ, chân đi giày ống cao, vóc người to lớn không hề khôi ngô, nhìn về phía mấy người Tần Ninh.  

             “Ta tưởng là ai!”  

             Tần Ninh cười nhìn về phía người tới.  

             “Làm sao? Huyền Tử Uyên, ta muốn giết người, ngươi muốn ngăn ta?”  

             Tần Ninh giọng nói ôn hòa.  

             Huyền Tử Uyên! Ba chữ vừa nói ra, nhất thời Giang Bạch sáng tỏ.  

             Uyên Vương Huyền Tử Uyên - cung chủ Huyền Thiên cung! Huyền Tử Uyên sắc mặt mang chút khổ sở.  

             Nhìn về phía Mộc Phong bên cạnh Giang Bạch, ông ta cung kính nói: “Lão tiền bối Thiên Trận Vương Mộc Phong hiếm thấy, Huyền Tử Uyên lễ độ!”  

             Lời này vừa nói ra, Giang Bạch ngẩn người.  

             Ai?  

             Thiên Trận Vương?  

             Mộc Phong?  

             Thiên Khí Vương Giang Trung Tiên hắn ta đã gặp qua.  

             Đây là vị thứ hai gặp mặt, Thiên Trận Vương.  

             Mộc Phong! Mộc Phong cười ha hả nói: “Các ngươi cứ nói chuyện đi, chuyện ở đây không liên quan đến ta”.  

             Huyền Tử Uyên cười một tiếng.  

             Ông ta lại nhìn về phía Tần Ninh, khách khí nói: “Tiền bối U Vương xin hạ thủ lưu tình, không biết chuyện gì mà lại tức giận như vậy?”  

             Tần Ninh nhìn về phía Huyền Tử Uyên, nhàn nhạt nói: “Ngươi tự hỏi đi!”  

             Huyền Tử Uyên nhìn về phía Liễu Bác Minh.  

             Lập tức Liễu Bác Minh nói hết toàn bộ câu chuyện.  

             Chân mày Huyền Tử Uyên mấy phen nhíu lại.  

             Nhưng trong lòng thì mắng lên.  

             Toàn bộ đại lục Vạn Thiên phàm là Vương Giả thế hệ trước đều biết.  

             U Vương không thể đắc tội.  

             Người bên cạnh U Vương càng không thể đắc tội.  

             Tên này bao che.  

             Nếu không làm gì có chuyện năm đó U Vương biến mất một hai ngàn năm cũng không ai dám động vào Dương Thanh Vân.  

             Đây là một loại sức mạnh uy hiếp! Loại uy hiếp này tồn tại, ai dám đối phó với người bên cạnh Tần Ninh?  

             “Thứ có mắt không tròng”.  

             Huyền Tử Uyên quát mắng một tiếng, khiển trách: “Đồ đệ của U Vương há sẽ có người dám cả gan giả mạo?”  

             Liễu Bác Minh giờ phút này sắc mặt hết sức khó coi.  

             Huyền Tử Uyên nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Chuyện này Huyền Thiên cung ta có lỗi, U Vương muốn trách phạt như nào cũng được, chỉ là hy vọng U Vương có thể tha cho Liễu Bác Minh một mạng”.  

             Lời này vừa nói ra, bốn phía mấy người đều yên lặng.  

             Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía trước.  

             “Ý ngươi là tha cho hắn?”  

             Huyền Tử Uyên gật đầu.  

             “Huyền Tử Uyên…”  

             “Ta nhớ tám vạn năm trước ngươi mới vào Vương Giả? Việc ta làm, ngươi không biết sao?”  

             Lời này vừa nói ra, trong lòng Huyền Tử Uyên lộp bộp một tiếng.  

             “Nếu ta không ở đây thì đồ nhi của ta đã chết rồi, không chỉ là Liễu Bác Minh phải chết, Huyền Thiên cung của ngươi cũng phải chôn theo!”  

             “Bây giờ, ngươi càng nên cảm ơn ta!”  

             “Nếu không phải ta kịp thời chạy tới, Huyền Thiên cung ngươi cũng không còn”.  

             “Láo xược!”  

             “Láo xược!”  

             Lời Tần Ninh vừa dứt, bên người Huyền Tử Uyên, ba thân ảnh đều giận mà nói ra.  

             Huyền Nguyệt Ngũ Vương! Chính là năm vị Vương Giả danh tiếng không nhỏ.  

             Hai người Vương Bính và Liễu Bác Minh chính là hai trong năm người.  

             Ba người khác theo thứ tự là Lý An Lan, Tần Ngang Hiên, Triệu Ngạn Cốc! Ba người khác cũng là Vương Giả hùng mạnh.  

             Nhìn thấy chủ công nhà mình bị Tần Ninh uy hiếp như vậy, ba người đương nhiên không nhịn được mà nói ra.  

             Lời này của Tần Ninh tự đại ngông cuồng.  

             Hắn tới, ngược lại cứu Huyền Thiên cung một mạng?  

             Quá ngông cuồng!  

             Huyền Tử Uyên cười một tiếng, tiếp tục nói: “Tiền bối U Vương, phụ thân ta cũng thường xuyên nhắc tới tiền bối U Vương, vẫn hy vọng tiền bối U Vương nhìn vào mặt mũi phụ thân ta mà bỏ qua chuyện này…”  

             “Mặt mũi của Huyền Chấn lão đầu sao?”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Huyền Chấn lão đầu, ta cần cho hắn mặt mũi hả?”  

             “Huyền Tử Uyên, chút tâm tư kia của ngươi, ta biết”.  

             “Tuy ta là U Vương, cũng không phải U Vương năm đó”.  

             Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Nếu như ngươi thật sự sợ ta, vừa rồi ba tên nhãi kia chen miệng vào, ngươi nên cho mỗi người một cái tát rồi!”  

             “Bổn công tử nói chuyện với ngươi, từ lúc nào đến phiên bọn họ chen miệng vào?”  

             “Năm đó ta và phụ thân ngươi nói chuyện, Huyền Tử Uyên ngươi dám chen miệng không?”  

             “Bây giờ, ngoài miệng khách khí, trong lòng nghĩ cái gì, ta không biết sao?”  

 


 

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.