Phong Thần Châu

Chương 3728: Chậm rãi chờ chết.



               Giờ phút này Ám Hoàng hoàn toàn ngơ ngác.  

             Cho dù là Ám Vũ Quyển Thiên.  

             Hay là lồng giam Linh Vũ.  

             Đều là những chiêu thức mạnh mẽ của ông ta, sát khí ngập trời.  

             Cho dù là Vương Giả cửu phẩm cũng sẽ bị nhốt.  

             Thế nhưng Tần Ninh... lại không hề bị trói buộc.  

             Tên này chỉ là Vương Giả cửu phẩm mà thôi, hơn nữa còn là Vương Giả cửu phẩm mượn nhờ ngoại lực, dựa vào cái gì mà mạnh như vậy?  

             Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, nhìn về phía Ám Hoàng.  

             “Không hiểu sao?”  

             Tần Ninh cười nói: “Không hiểu vì sao ta có thể mạnh như vậy, đúng không?”  

             “Ta sẽ nói cho ngươi biết!”  

             Tần Ninh bước ra.  

             “Ta tu Lôi Thể Thiên Cương, vương quyết!”  

             “Ta tu Cửu Linh Tinh Thần Quyết, vương quyết!”  

             “Tay ta cầm Vương Kiếm Độ Sinh, vương khí!”  

             “Ta ngưng tụ lôi điện thánh y, vương khí!”  

             “Ngươi lấy cái gì để giết ta?”  

             Tần Ninh nhìn về phía Ám Hoàng, cười nhạo nói: “Ngược lại là ngươi, nếu đã tới đây vậy thì đừng đi nữa”.  

             Vừa dứt lời, Vương Kiếm Độ Sinh lại tỏa sáng một lần nữa.  

             Trong tích tắc, dường như ngàn vạn kiếm ảnh phóng ra.  

             Ánh sáng chói lọi giữa trời đất.  

             Giờ phút này lông vũ cả người Ám Hoàng đều dựng thẳng lên, ánh sáng màu đen hóa thành hàng vạn kiếm vũ lao lên đón đầu.  

             Cho dù là ai cũng đều phải thay đổi ánh mắt.  

             Cả một vùng đất trời kia đã sớm trở nên mơ hồ không rõ.  

             Giờ phút này, mấy người Huyền Tử Uyên, Mộc Phong mới hiểu được.  

             Vì sao U Vương lại được xưng là Hoàng giả một đời của đại lục Vạn Thiên! Cho dù có thay hình đổi dạng, tu luyện lại cảnh giới thì vẫn mạnh như vậy.  

             Vương Giả tứ phẩm lại có thể chống được Thiên Vương.  

             Nếu nói này ra ngoài, cho dù là ai cũng sẽ không tin.  

             Mà quan trọng là thậm chí Ám Hoàng còn bị Tần Ninh đánh sấp mặt.  

             So với ngày đó chém giết Hư Vô Sinh, bây giờ Tần Ninh không chỉ mạnh lên một bậc.  

             Bản thân là Vương Giả tứ phẩm, nhưng lực chiến lại không thua Vương Giả thất phẩm.  

             Lại thêm lôi điện thánh y, Lôi Thể Thiên Cương và Cửu Linh Tinh Thần Quyết ba hợp một, phòng ngự vô địch.  

             Mà đòn tấn công của Vương Kiếm Độ Sinh càng thêm mạnh mẽ sát phạt.  

             Thiên Vương?  

             Thiên Vương thì sợ gì chứ! Giờ phút này, Ám Hoàng vô cùng uất ức.  

             Đây là trận chiến đầu từ khi mình rời khỏi thế giới tâm trái đất đến đại lục Vạn Thiên.  

             Đối mặt với Tần Ninh, Vương Giả tứ phẩm.  

             Thế nhưng lại bị đánh túi bụi.  

             Quá oan uổng.  

             Nếu sớm biết như thế thì nên để một trong ba người Thâm Uyên Vương, Liệt Phần Thiên, Cực Địa Vũ tới.  

             Lần này quá mức mất mặt rồi!   

             “Giết!”  

             Vừa hét lên một câu.  

             Lúc này Vương Kiếm Độ Sinh trong tay Tần Ninh hóa thành dài trăm trượng, lao tới trong nháy mắt.  

             Cho tới giờ phút này, Ám Hoàng mới phát hiện cường độ linh thức của mình căn bản không hề có chút tác dụng áp chế nào đối với Tần Ninh.  

             Tên này là quái vật sao! Vương Giả tứ phẩm nào mà có được sức chiến đấu cỡ này chứ?  

             “Đáng chết!”  

             Ám Hoàng hét lên một câu rồi sải bước ra ở giữa, cơ bắp hai tay căng lên, khí tức mạnh mẽ phóng ra trong nháy mắt.  

             “Giết!”  

             Hắn ta quát khẽ một tiếng, từng luồng khí hắc ám hội tụ bên người, hóa thành một thanh trường đao lông vũ màu đen.  

             Chém ra một đao, lông vũ bắn ra đầy trời.  

             Lúc này kiếm khí và lông vũ va chạm, tiêu hao.  

             Sau một tiếng ầm vang, trời đất cứ như chấn động theo.  

             Mọi người đều lùi lại.  

             Nếu lúc này bị kéo vào thì chắc chắn chỉ có một con đường chết.  

             Cho dù là Mộc Phong và Huyền Tử Uyên cũng không dám tới gần quá mức.  

             “Đây chính là U Vương... Khó trách các chủ lại tôn sùng như thế...”, Thiên Tử Ninh không nhịn được nói.  

             Lúc này ánh mắt của Địa Hoàn khẽ động, không có ý tốt nói: “Các chủ nên ra tay giết chết hắn ngay từ đầu, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại”.  

             “Đây không phải ý định của các chủ”.  

             Thiên Tử Ninh chậm rãi nói: “Tần Ninh không đến Thiên Vương, các chủ sẽ không giết hắn!”  

             Nghe thấy lời này, Địa Hoàn trầm mặc.  

             Thiên Tử Ninh tiếp tục nói: “Các chủ tự có suy nghĩ của mình, cũng không phải là điều mà ngươi và ta có thể phỏng đoán được”.  

             “Ừm!”  

             Chỉ là tuy nói như thế, nhưng khi nhìn thấy Tần Ninh ngày càng mạnh mẽ, bọn họ đều lo lắng.  

             Dù sao mặc dù các chủ nhà mình có thể làm Trấn Thiên Vương bị thương.  

             Thế nhưng dường như bây giờ Tần Ninh đã có thể đối mặt được với Thiên Vương rồi.  

             Nếu đến cảnh giới Thiên Vương thì còn mạnh cỡ nào chứ… Thực lực của các chủ phải mạnh đến mức độ nào mới dám làm như vậy?  

             Hai người bọn họ không nghĩ ra được điều này.  

             Dù sao hai người bọn họ còn phải đi một chặng đường nữa mới đến cấp bậc Thiên Vương.  

             Thiên Tử Ninh lẩm bẩm: “Không còn nhiều thời gian lắm...”, “Chắc vậy”.  

             Địa Hoàn vừa mở miệng.  

             Đột nhiên, một cái lệnh bài bên hông Thiên Tử Ninh tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.  

             “Được rồi!”  

             Lúc này Thiên Tử Ninh thở ra một hơi.  

             Hắn ta sự thật lo lắng nếu cứ tiếp tục thế này, Ám Hoàng sẽ chết mất.  

             Nếu lúc này một vị Thiên Vương mà chết thì chính là phiền toán lớn.  

             “Ám Hoàng!”  

             “Rút lui!”  

             Thiên Tử Ninh hét lên.  

             Vừa dứt lời, hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn cũng không thèm quan tâm nữa.  

             Hai bóng người rời đi trong nháy mắt.  

             Mà đồng thời, hai người Ám Thiên, Ám Địa kia cũng đều lần lượt đi sang một bên.  

             Nhưng mấy Thánh Khôi vẫn còn tiếp tục chiến đấu.  

             Bốn người không do dự nữa, cũng rời đi trong nháy mắt.  

             Giờ phút này Ám Hoàng thầm mắng trong lòng.  

             “Tần Ninh, lần sau chắc chắn ta sẽ giết ngươi!”  

             Ông ta hét lên một tiếng.  

             Ám Hoàng quay người rời đi trong nháy mắt.  

             “Bây giờ lại muốn chạy sao?”  

             Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.  

             “Thế nhưng ngươi còn chạy trốn được sao?”  

             Vừa dứt lời.  

             Chỉ trong phút chốc, Tần Ninh siết chặt bàn tay lại.  

             Xung quanh cơ thể hai người, chín linh trụ giữa trời đất đột nhiên khuếch tán ra ngoài hai trăm dặm.  

             Chín linh trụ kia đã biến hóa từ trăm mét thành trăm trượng, từ trăm trượng lên tới ngàn trượng... Chỉ trong nháy mắt đã khóa chặt hai người ở chính giữa giống như cây cột chống trời.  

             Giờ phút này, mọi người ở xung quanh đều sững sờ.  

             Sắc mặt Ám Hoàng càng thêm lạnh lùng.  

             “Ngươi muốn nhốt bản tọa lại ư?”  

             Ám Hoàng khẽ quát một tiếng.  

             “Không sai”.  

             Tần Ninh mỉm cười: “Ngươi muốn làm cái gì, ngươi cho rằng ta không biết sao?  

             Kéo dài thời gian của ta?”  

             Ám Hoàng tung ra một quyền.  

             Bên trong hai cây linh trụ ở giữa hư không đột nhiên xuất hiện một luồng sáng.  

             Ánh sáng lấp lóe kia giống như một mặt ngọc bích trong suốt.  

             Ám Hoàng thấy cảnh này thì biến sắc.  

             “Khốn kiếp, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể nhốt được ta?”  

             Ám Hoàng gầm thét lên.  

             “Chắc là có thể chứ!”  

             Tần Ninh cười nói: “Nếu ta không nhìn lầm, lão già ngươi cũng chỉ mới tăng lên thành Thiên Vương gần đây thôi, còn kém nhiều lắm”.  

             “Biển linh thức mười vạn mét, căn cơ của người tu hành đều bắt đầu từ một bước này”.  

             “Đến biển linh thức mười vạn mét, đúng là một lần lột xác, thế nhưng sự lột xác của ngươi vẫn chưa ổn định”.  

             “Muốn nhốt ngươi cũng không khó lắm”.  

             Lúc này Ám Hoàng vô cùng giận dữ.  

             Bị một Vương Giả tứ phẩm xoi mói như thế, trong lòng của ông ta khó mà bình tĩnh được.  

             “Muốn chết!”  

             Trong nháy mắt Ám Hoàng tung ra từng quyền từng quyền, đánh về hướng chín linh trụ kia.  

             Thế nhưng chín linh trụ đã phong tỏa bốn phía trời đất, không có cách nào di chuyển.  

             Giờ phút này, Ám Hoàng thật sự nôn nóng.  

             Tần Ninh không thể giết được ông ta trong thời gian ngắn, mặc dù có thể áp chế ông ta, thế nhưng chắc chắn là không giết được.  

             Nhưng bây giờ lại bị nhốt ở đây.  

             Vậy thì khó mà nói! Chỉ cần sơ sẩy một cái là ông ta sẽ có thể chết.  

             Cách chết này là kinh khủng nhất.  

             Chậm rãi chờ chết.  

             “Bây giờ sợ rồi sao?”  

             Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, nhìn về phía Ám Hoàng, ánh mắt có vẻ lạnh lùng.  

             “Ngươi đừng làm bừa”.  

            


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.