Phong Thần Châu

Chương 3740: Tên này đúng là muốn chết.



               Diệp Viên Viên rút kiếm, sát khí tụ tập, kiếm quang hội tụ, trong nháy mắt đã bắn ra.  

             Giờ phút này, mặt đất xung quanh đã hoàn toàn hỗn loạn.  

             Năm Thiên Vương giao chiến.  

             Gần năm mươi vị Vương Giả đánh nhau.  

             Khí thế có thể hủy diệt trời đất này khiến cho toàn bộ Huyền Thiên Sơn cũng phải chấn động theo.  

             Ở phía chân trời nơi xa, lúc này một đội ngũ đang phi nhanh đến.  

             Người dẫn đầu mặc một bộ đồ trắng, hóa thành một cái bóng màu trắng lao đến chỗ này gần như chỉ trong tích tắc.  

             “Đúng là náo nhiệt”.  

             Nhìn thấy một màn trước mắt, thanh niên áo trắng khẽ cười nói.  

             “Sư phụ!”  

             “U Vương!”  

             Lúc này từng âm thanh vang lên.  

             Nhìn về phía thanh niên áo trắng kia, mấy người Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương đều không nhịn được thở ra một hơi.  

             Dường như giờ phút này mới hoàn toàn yên tâm.  

             Tần Ninh nhìn bốn phía, trận chiến giữa các Vương Giả đang rất náo nhiệt.  

             Hai người Tuyết Thiên Vương và Dương Thanh Vân đối mặt với ba Thiên Vương.  

             “Liệt Phần Thiên, Cực Địa Vũ, Thâm Uyên Vương!”  

             Tần Ninh cười nói: “Các ngươi chính là ba vị tộc trưởng của tam đại Ma tộc đi, đã lâu không gặp!”  

             Ngũ đại ma tộc.  

             Tộc Luyện Ngục Ma đã bị hủy diệt.  

             Tộc trưởng Ám Hoàng của tộc Ám Vũ Ma cũng đã bỏ mình.  

             Bây giờ chỉ có ba tộc trưởng ở chỗ này.  

             Ba Thiên Vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lấp lóe.  

             Lần này gần như đông đủ.  

             Chỉ là Cực Thiên Vương và Huyền Thiên Vương lại không ở chỗ này.  

             Nếu không ba người bọn họ sẽ rơi vào thế yếu.  

             “Tần Ninh!”  

             Thâm Uyên Vương nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt lạnh lẽo.  

             Sau lưng, từng tiếng xé gió vang lên.  

             Tiên Hạo và người của Thiên Ngoại Tiên dẫn theo Trấn Thiên Vương đến chỗ này.  

             “Trấn Thiên Vương, ngươi không chết!”  

             Thâm Uyên Vương biến sắc, nói.  

             “Hừ...”  

             Trấn Thiên Vương hừ một tiếng, lại không mở miệng.  

             Sắc mặt của hai người Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên càng khó coi.  

             “Thâm Uyên Vương, ngươi làm sao vậy?”  

             Thâm Uyên Vương dẫn đầu các Vương giả dưới trướng đi tấn công Trấn Thiên Vương, Trấn Thiên Vương phải chết rồi mới đúng.  

             Bây giờ lại hoàn hảo xuất hiện ở đây.  

             Giờ phút này Thâm Uyên Vương càng khó hiểu.  

             Ông ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.  

             “Tần Ninh!”  

             Chỉ là lúc nhìn về phía Tần Ninh, Thâm Uyên Vương lại sáng tỏ.  

             Chắc chắn là bởi vì Tần Ninh.  

             Tên này đã ra tay cứu Trấn Thiên Vương.  

             “Cũng không ngu lắm!”  

             Tần Ninh cười nói: “Nhưng mà đừng sợ, lão Trấn cũng coi như bị phế đi rồi, không còn thực lực của Thiên Vương nữa”.  

             Tiên Hàm ở bên dưới nghe thấy lời này, sắc mặt phức tạp.  

             Tuy Trấn Thiên Vương không thích hắn ta, thế nhưng dù sao ở Thiên Ngoại Tiên vài vạn năm, tóm lại vẫn phải có tình cha con.  

             Ba người Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên tới gần.  

             Lần này có chút không ổn.  

             Tần Ninh đã đến, mọi chuyện sẽ khác đi.  

             “Mọi người, nếu đã đến rồi thì tâm sự đi!”  

             Tần Ninh nhìn về phía ba người, nói: “Nếu các ngươi biết vị trí của Đế Lâm Thiên thì hãy nói ngay đi, cũng đỡ phải mất công ra tay”.  

             Cực Địa Vũ quát: “Ngươi đúng là dám nói”.  


             “Người thật sự cho rằng giết được Ám Hoàng là thực lực của mình đã mạnh lắm rồi sao?”  

             “Đương nhiên rồi!”  

             Tần Ninh mỉm cười.  

             “Mơ mộng hão huyền!”  

             Cực Địa Vũ hừ một tiếng.  

             “Xem ra ba người các ngươi cũng không biết Đế Lâm Thiên ở nơi nào”.  

             “Tên này cũng thật là, trước kia còn tưởng rằng Ma tộc các ngươi khống chế Thiên Đế Các, bây giờ xem ra là Thiên Đế Các khống chế các ngươi mới đúng”.  

             “Mất công đến từ khu vực bên ngoài cách hàng tỷ dặm, bây giờ lại nghe lời Thiên Đế Các, chẳng lẽ các đại nhân phía sau các ngươi mà biết sẽ không tức giận sao?”  

             Lúc này sắc mặt ba Thiên Vương cực kỳ âm trầm.  

             “Hừ!”  

             Liệt Phần Thiên quát: “Tần Ninh, chúng ta chỉ cần thành công, về phần phương thức biện pháp không quan trọng”.  

             “Thật sao?”  

             “Đáng tiếc các ngươi không thành công được đâu!”  

             Tần Ninh lắc đầu, trong ánh mắt có sát khí.  

             “Thật sao? Thử nhìn một chút a!”  

             Giờ phút này quanh người Liệt Phần Thiên có lửa nóng bao phủ, sát khí ngưng tụ.  

             Khí tức mạnh mẽ tỏa ra.  

             Khí thế của Thiên Vương vô cùng bá đạo!  

             Trong nháy mắt đã đánh một quyền về hướng Tần Ninh.  

             “Để lão phu thử xem rốt cuộc Thiên Vương mạnh đến mức nào”.  

             Lúc này một tiếng cười ha hả vang lên.  

             Mộc Phong tung ra một quyền, sức mạnh trên cơ thể tỏa ra ập thẳng về phía Liệt Phần Thiên.  

             “Thiên Vương!”  

             Vừa mới ra tay mà áp lực của biển linh thức mạnh mẽ đã khuếch tán ra trong nháy mắt.  

             Giờ phút này, cho dù ai đều là cảm giác được Mộc Phong là cảnh giới Thiên Vương.  

             “Thiên Khí Vương Mộc Phong! Lần này thật sự là Thiên Vương!”  

             “Tăng cấp lên Thiên Vương khó khăn cỡ nào... thế mà Mộc Phong lại làm được...”  


             “Vị Thiên Vương thứ sáu của đại lục Vạn Thiên”.  

             Trong phút chốc, đám người đã nghị luận không dứt.  

             Đã từng có tứ đại Thiên Vương.  

             Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương!  

             Mà bây giờ lại có thêm hai vị.  

             Vân Thiên Vương!  

             Mộc Thiên Vương!  

             Giờ phút này, ba Thiên Vương đối phó với ba Ma Vương.  

             Tần Ninh đứng ở một bên nhìn Mộc Phong ra tay.  

             Dương Thanh Vân cũng đánh nhau với Liệt Phần Thiên.  

             Tuyết Thiên Vương thì lao thẳng về hướng Cực Địa Vũ.  

             Sáu vị Thiên Vương, giờ phút này đều ngưng tụ sát khí, mang đến cho người cảm giác cực kỳ ngột ngạt.  

             Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, áo lôi bao trùm lên cơ thể.  

             Khí tức của Vương Giả ngũ phẩm như ẩn như hiện.  

             Giờ phút này, cho dù là Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên hay là Thâm Uyên Vương.  

             Trong lòng ba người đều giật thót.  

             Vương Giả ngũ phẩm.  

             Thế mà Tần Ninh lại đến ngũ phẩm.  

             Hơn nữa còn mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ khác biệt.  

             Rất mạnh rất mạnh.  

             Lúc này, trong lòng ba người đều phải kiêng dè.  

             Nhỡ may Tần Ninh ra tay với bọn họ...  

             Chắc chắn sẽ chết.  

             Thật sự sẽ chết.  

             Ám Hoàng còn bị Tần Ninh giết chết.  

             Mà bây giờ ba vị Thiên Vương đang đánh nhau với ba vị Thiên Vương.  

             Nếu Tần Ninh ra tay... nhỡ may không ngăn cản nổi thì sẽ ngã xuống.  

             “Rút lui trước đi!”  

             Lúc này Thâm Uyên Ma và Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên âm thầm trao đổi.  

             “Được!”  

             “Ừm!”  

             Hai người cũng hiểu được tình huống phải đối mặt bây giờ.  

             Chỉ cần sơ sẩy một cái, có thể sẽ chết.  

             Lúc này ba Thiên Vương đã thoát khỏi ba người Dương Thanh Vân trong nháy mắt, đang muốn hợp lực rút lui về một hướng.  

             “Muốn chạy ư?”  

             Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo.  

             Trong chớp mắt, bóng người hắn lóe lên, xuất hiện ở trước mặt ba người.  

             Chỉ thấy Tần Ninh giơ Vương Kiếm Độ Sinh lên, biển linh thức đột nhiên tăng vọt từ năm vạn mét đến chín vạn mét.  

             Chém xuống một kiếm.  

             Tiếng sấm nổ tung.  

             Ầm ầm...  

             Tất cả sương mù bụi bặm giữa trời đất đều tán loạn.  

             Chỉ có kiếm khí cuốn theo sức mạnh động trời, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một bức tường lôi ở trước mặt Tần Ninh, ngăn cản đường đi của ba Vương.  

             “Muốn chết!”  

             Lúc này ba Thiên Vương đều giận dữ.  

             Thế mà Tần Ninh lại muốn lấy sức một mình để ngăn cản ba người bọn họ.  

             Tên này đúng là muốn chết.  

             “Thôn Thiên!”  


             “Cực Địa Băng Hàn!”  

             Lúc này Cực Địa Vũ cũng không hề đắn đo, băng tuyết lan tràn dưới chân, hóa thành một con đường lớn lao thẳng về chỗ Tần Ninh.  

             Giờ phút này ba vị Thiên Vương đều đang vô cùng tức giận.  

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.