Phong Thần Châu

Chương 3745: Không có một người nào tồn tại.



               Tần Ninh giờ phút này ngồi xuống, bàn tay sờ mặt đất khô ráo.  

             Mấy trăm người cũng lục tục đến nơi, nhìn bốn phía, kinh ngạc hô lên.  

             Phía trên rất hẹp, nhưng phía dưới lại rất rộng rãi.  

             Hơn nữa, khắp nơi đều sáng ngời.  

             Quan trọng hơn, đây là một con đường thật dài.  

             Hai bên đường dài chậm rãi lan tràn ra, rộng chừng ngàn mét.  

             Nhưng liếc mắt cũng không nhìn thấy đầu.  

             Mà trên vách tường hai bên có từng viên dạ minh châu phác hoạ ra một vài bức tranh sơn thủy tinh xảo mỹ lệ.  

             Viên dạ minh châu đó không chỉ chiếu sáng mà còn tản ra một khí tức ôn hòa tỏa ra xung quanh.  

             "Cứ tưởng là Nhất Tuyến Sơn này là nơi hung hiểm lắm cơ".  

             Mộc Thiên Vương không khỏi nói: "U Vương, khó trách ngươi năm đó để mộ U Vương ở đây".  

             Tần Ninh không đáp lời.  

             Mộc Thiên Vương tiếp tục nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi không chết thì lập ra mộ U Vương làm gì? Quá là xúi quẩy!"  

             Lúc này, Tần Ninh liếc Mộc Thiên Vương.  

             "Ta trước đó lưu lại nơi này chỉ là tùy tiện đặt cái tên mà thôi".  

             "Nhưng mà, năm đó khi ta ở nơi này thì đúng là một khu vực hung hiểm, hiện tại...", Tần Ninh hiện tại cũng đang tò mò.  

             Năm đó khi hắn đến thì nơi này đúng là rất hung hiểm.  

             Thế nhưng hôm nay, nơi này lại có thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.  

             Phải biết rằng, lúc ấy, bên dưới Nhất Tuyến Sơn có rất nhiều hung thú cấp bậc Vương Giả tụ tập, thậm chí có cả cấp bậc Thiên Vương.  

             Nhưng bây giờ lại không có một thứ gì! Nơi này lại giống như một khu vực yên tĩnh hơn.  

             Tuyết Thiên Vương trầm giọng nói: "Càng là như thế thì chúng ta càng cần chú ý cẩn thận".  

             "Không sai".  

             Trấn Thiên Vương cũng có thể đi lại, nói: "Đế Lâm Thiên đã khổ tâm hoạt động ở đại lục Vạn Thiên suốt bao nhiêu năm, nhất định còn mạnh mẽ đáng gờm hơn cả Hư Vô Sinh".  

             "Mọi người cẩn thận một chút đi".  

             Tần Ninh mở miệng.  

             Cũng không nhiều lời mà cất bước đi ra.  

             Mấy vị Thiên Vương cũng tản ra, cẩn thận từng li từng tí.  

             Rất nhiều Thiên Nhân lập tức đi theo.  

             Mà ở sau cùng cũng là mấy vị Vương Giả có thực lực khá mạnh áp trận.  

             Một đoàn người đi với tốc độ không nhanh không chậm.  

             Dọc theo hai bên đường đều được khảm nạm dạ minh châu chiếu sáng con đường phía trước.  

             Sau khi đã tiến lên ước chừng trăm dặm, phía trước cuối cùng cũng có sự biến đổi.  

             Một cánh cửa xuất hiện trước mặt mọi người.  

             Rộng ngàn mét, cao ngất.  

             Toàn bộ cánh cửa ngăn cản con đường đi của mọi người.  

             Đám người Dương Thanh Vân lập tức trở nên cẩn thận.  

             Mộc Thiên Vương vội vàng nói: "Là cửa lớn đi vào mộ U Vương à?"  

             Tần Ninh nghe vậy thì nhìn Mộc Thiên Vương giống như nhìn kẻ ngớ ngẩn.  

             Mộc Thiên Vương thầm nói: "Ta chưa thấy mộ U Vương bao giờ, ta cũng không biết mô tê ra sao..."   

             "Không phải".  

             Tần Ninh mở miệng nói: "Có lẽ là do Thiên Đế các để lại!"  

             Dương Thanh Vân đi ra phía trước.  

             "Để con thử xem sao".  

             Dương Thanh Vân sải bước ra, bên trong cơ thể bộc phát ra khí thế bá đạo.  

             Sức mạnh to lớn càn quét giữa thiên địa.  

             Oanh...   

             Một nắm đấm vung tới cửa lớn.  

             Tiếng chấn động vang lên, vách núi xung quanh lúc này đều run rảy.  

             Giờ khắc này, mọi người đều tái mặt.  

             Dương Thanh Vân là cảnh giới Thiên Vương hàng thật giá thật đó.  

             Một quyền này ném ra, sức mạnh đủ để đánh chết một Vương Giả thất phẩm.  

             Thế nhưng cánh cửa kia lại không chút động tĩnh.  

             Tại sao có thể như vậy! Dương Thanh Vân giờ phút này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.  

             Không ngờ cửa lớn lại vẫn còn yên ổn.  

             Đến Thiên Vương, ông ấy biết rõ điểm mạnh của Thiên Vươn g.  

             Tuyết Thiên Vương giờ phút này đi ra, nói: "Lão phu thử một chút".  

             Tuyết Thiên Vương sải bước ra, tỏa ra một khí tức khiến con người ta lạnh buốt.  

             Khí tức lạnh lẽo đó khiến cho người cảm giác giống như là bị ngâm trong đầm nước hàn băng vạn năm.  

             Khí tức lạnh lẽo hóa thành bông tuyết, bao trùm lên cánh cửa kia.  

             Tuyết Thiên Vương nâng hai tay lên rồi bỗng nhiên nắm chặt.  

             Tạch tạch tạch... Tiếng băng vỡ vụn vang lên.  

             Khí tức mạnh mẽ đó bộc phát, đánh vào cửa lớn.  

             Tuyết Thiên Vương giờ phút này tràn đầy tự tin.  

             Lực bộc phát mạnh như thế thì cửa lớn này tất nhiên sẽ vỡ vụn.  

             Nhưng sau một khắc, gương mặt Tuyết Thiên Vương lại cứng đờ.  

             Cửa lớn vẫn khép kín.  

             Không nhúc nhích tí nào.  

             Phảng phất như chưa hề bị tấn công vậy.  

             Thấy thế, Mộc Thiên Vương cười khà khà.  

             "Các ngươi kém cỏi quá đó? Thiên Vương mà chỉ được như thế thôi à?"  

             Tuyết Thiên Vương khẽ nói: "Vậy ngươi đến thử xem!"  

             "Thử thì thử".  

             Mộc Thiên Vương hừ một tiếng, cất bước đi ra.  

             "Nhìn cho kỹ, ngươi cho rằng ta tiến vào Thiên Vương là giỡn chơi à!"  

             Mộc Thiên Vương nói xong rồi ném ra một quyền.  

             Tiếng nổ vang lên.  

             Có tiếng nổ tung.  

             Mộc Thiên Vương bộc phát khí thế.  

             Đông… Cánh cửa phát ra hào quang óng ánh.  

             Nhưng sau đó, Mộc Thiên Vương rút lui về thì cánh cửa lại vẫn bình yên vô sự.  

             Giờ khắc này, mọi người đều sững sờ.  

             Vẫn chưa được! Tại sao lại như vậy chứ.  

             Ba vị Thiên Vương lần lượt xuất thủ đều không được.  

             Mộc Thiên Vương giờ phút này cũng yếu đi mấy phần.  

             Tuyết Thiên Vương cười nhạo: "Ngươi mới thành Thiên Vương bao lâu?"  

             "Xem thường ta?"  

             Mộc Phong khẽ nói: "Ngươi cũng có mở được đâu”.  

             Hai người giờ phút này giận dữ không thôi, không ai nhường ai.  

             Dương Thanh Vân bất đắc dĩ nói: "Hai vị đừng cãi nhau, nếu không mở ra được thì để sư phụ ra tay đi".  

             Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Thiên Vương đều hừ một tiếng, không nói thêm nữa.  

             Tần Ninh nhìn ba người, đi ra phía trước.  

             Đi vào trước cửa lớn.  

             Hai tay nhỏ vung ra.  

             Giữa ngón tay có linh khí lan tràn ra, hóa thành hai cánh tay.  

             Linh khí đó tỏa ra, hóa thành ngón tay, khảm vào khe hở trong cánh cửa lớn.  

             Ngay sau đó, chỉ thấy Tần Ninh khẽ kéo một phát, cửa lớn liền ầm ầm mở ra.  

             Mở... Mở...   

             Giờ này khắc này, Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Thiên Vương đều chết sững.  

             Kéo ra... Ba người bọn họ muốn đánh nổ, muốn đẩy ra nhưng đều thất bại.  

             Tần Ninh chỉ cần tùy tiện kéo ra.  

             Trong lúc nhất thời, mấy trăm người thấy cảnh này thì đều im lặng.  

             Không ai dám mở miệng.  

             Có người nín cười nhưng không dám cười.  

             Nếu như cười, đây không phải là đánh vào thể diện của ba vị Thiên Vương hay sao?  

             Bầu không khí lúc này có vẻ hơi xấu hổ.  

             Tần Ninh nhìn ba người một cái, không nói nhiều, cất bước đi vào.  

             Dương Thanh Vân vội vàng đi theo, không khỏi nhìn cánh cửa thêm một lần.  

             Làm bằng vật liệu gì?  

             Mà đánh cũng không nát.  

             Kéo ra là xong, chứ không phải đẩy ra.  

             "Cẩn thận một chút".  

             Tuyết Thiên Vương giờ phút này nói với gọng không lớn không nhỏ.  

             Đám người tiến vào cánh cửa thì cảnh tượng trước mắt lại tiếp tục thay đổi.  

             Tất cả mọi người đã quên đi cảnh tượng xấu hổ của ba vị Thiên Vương ban nãy mà ngơ ngác và sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.  

             "Đây là cái gì?"  

             Mấy người kinh ngạc nói.  

             Phía sau cánh cửa có một cung điện nằm ngang ở trước mặt mọi người.  

             Một cung điện to lớn, ánh sáng lấp lóe, vàng son lộng lẫy.  


             Có kinh nghiệm lần trước, ba người lần này đều trở nên cẩn thận.  

             Tuyệt đối không le te xuất thủ!   

             Chờ Tần Ninh ra tay rồi tính tiếp.  

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.