Phong Thần Châu

Chương 3753: Chênh lệch giữa hai bên rất lớn.



               Trong lúc đối thoại, dường như cả hai đều hừng hực lửa giận.  

             Lúc này, luồng khí tức ngang ngược lan ra.  

             Lấy Tần Ninh và Đế Lâm Thiên làm trung tâm, từng luồng sóng khí tức mạnh mẽ ồ ạt tỏa ra.  

             "Thâm Uyên Vương!"  

             "Cực Địa Vũ!"  

             "Liệt Phần Thiên!"  

             Đế Lâm Thiên hờ hững nói: "Đã đến lúc cho đại quân Ma tộc của ngươi tấn công cấm địa, giết chóc trên đại lục Vạn Thiên rồi".  

             "Vâng!"  

             Lúc này, cả ba vị Ma vương đều phát ra một loại âm thanh rất quái lạ.  

             Chỉ trong chốc lát, đại quân Ma tộc ồ ạt tràn ra, tấn công vào bốn phương tám hướng.  

             Ma tộc đã xuất thế rồi!  

             Điều mà Đế Lâm Thiên luôn chờ đợi chỉ đơn giản là Tần Ninh mở ra ngôi mộ của U Vương mà thôi.  

             Hiện tại, Đế Lâm Thiên đã chờ đợi được lúc mộ U Vương mở ra, vậy Ma tộc không cần phải trốn chui trốn lủi nữa.  

             Suốt tám vạn năm!  

             Bọn họ chờ đợi suốt tám vạn năm chỉ vì mộ U Vương của Tần Ninh.  

             Hắn ta thành lập Thiên Đế các cũng chỉ vì mộ U Vương.  

             Thế nhưng, bọn họ cực khổ tìm kiếm suốt tám vạn năm mà vẫn không thu được chút manh mối nào.  

             Do vậy, hắn ta không thể không tiếp tục chờ đợi.  

             Dù cho biết Tần Ninh là U Vương, biết U Vương đã trở về, thì hắn ta vẫn muốn tiếp tục đợi, đợi đến khi U Vương đạt tới Hóa Thánh, rồi mở mộ U Vương.  

             Trên thế gian này, ngoại trừ U Vương thì chẳng còn ai có thể mở được mộ U Vương.  

             "Tần Ninh!"  

             Đế Lâm Thiên lạnh nhạt nói: "Đưa mộ U Vương cho ta đi, ta sẽ đích thân diệt sạch đại quân Ma tộc, còn đại lục Vạn Thiên sẽ có được hòa bình".  

             "Ta chỉ cần mỗi mộ U Vương thôi, ngoài ra không còn gì khác".  

             Ba người Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên nghe vậy bèn biến sắc.  

             "Đế Lâm Thiên, đừng quên chúng ta đang hợp tác với nhau đấy", Thâm Uyên Vương quát to: "Ngươi nghĩ rằng tộc của ta không thể phái người đến đây thật sao?"  

             Lúc này, Đế Lâm Thiên chẳng màng đến gì cả.  

             "Tần Ninh, ý của ngươi thế nào?"  

             Nghe hắn ta nói vậy, Tần Ninh chỉ nở nụ cười.  

             Cười một cách ngông cuồng, không có chút kiêng dè.  

             "Đế Lâm Thiên, khi ngươi tiêu diệt hồn phách huynh trưởng của ta, ngươi nên biết rằng, đời này ta chắc chắn phải giết chết ngươi".  

             "Ma tộc sao? Ngươi giúp ta diệt sạch hả?"  

             "Ta cần ngươi làm vậy à?"  

             Tần Ninh vừa dứt lời.  

             Dương Thanh Vân lập tức đi ra.  

             "Trấn Thiên Vương!"  

             "Huyền Thiên Vương!"  

             "Tuyết Thiên Vương!"  

             Dương Thanh Vân quát lớn.  

             "Đã rõ!"  

             Tam đại Thiên Vương bùng nổ sức mạnh.  

             Bỗng nhiên, ở cách đó hàng ngàn dặm, ở vị trí hai dãy núi cấm địa, từng người từng người xuất hiện.  

             Nhìn kỹ lại, sĩ số có ngàn vạn.  

             Không, hơn mười vạn, trăm vạn...  

             "Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi có chuẩn bị à?", Dương Thanh Vân lạnh lùng nói.  

             Âm mưu sao?  

             Dám gài bẫy Tần Ninh à?  


             Còn chưa biết là ai bẫy ai đâu?  

             Lúc này, Tần Ninh bước ra, rồi trầm giọng nói: "Hôm nay, không một tên Ma tộc nào có thể bước chân ra khỏi Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn".  

             Thấy thế, Đế Lâm Thiên chỉ đành lắc đầu.  

             "Ta và ngươi đều biết rằng, trận chiến hôm nay, không phải do bọn chúng quyết định, mà ta và ngươi mới là nhân tố quyết định kết quả trận chiến này".  

             "Phải vậy không?"  

             Lúc này, Dương Thanh Vân bước ra, nhanh chóng mở ra tinh môn, Vương Khải và Vương Kiếm bây giờ đều tỏa sáng rực rỡ, khí thế cuồn cuộn, tấn công vào Đế Lâm Thiên.  

             "Dương Thanh Vân, tương lai có khả năng đấy, nhưng hiện tại thì..."  

             Đế Lâm Thiên búng ngón tay.  

             Rầm...  

             Tiếng nổ tung vang lên, thân thể Dương Thanh Vân liên tục lùi về sau, vầng hào quang bao phủ bên ngoài cơ thể trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.  

             Chỉ là... búng ngón tay!  

             Trước cảnh đó, ánh mắt tất cả mọi người đều dâng trào nỗi khiếp hãi.  

             Thực lực của Dương Thanh Vân chính là cảnh giới Hóa Thánh tầng hai đấy.  

             Có thể dùng búng tay phá đòn... thì ít nhất thực lực cũng phải trên cảnh giới Hóa thánh tầng năm phải không?  

             Đế Lâm Thiên đã mạnh đến mức này rồi sao.  

             Bây giờ, Trấn Thiên Vương chợt nhớ đến những lời lúc trước của Cực Thiên Vương.  

             Không phải là Đế Lâm Thiên không giết được ông ta mà chẳng qua là do lười xuống tay thôi.  

             Một vị Thiên Vương mà bị người khác bảo là lười ra tay.  

             Những lời này nghe qua thì rất đáng kinh ngạc, nhưng đó lại là sự thật.  

             Đế Lâm Thiên lười ra tay giết ông ta.  

             Đế Lâm Thiên hiện tại chỉ cần phất tay đã khiến cho người ta cảm giác hắn ta vô cùng mạnh mẽ rồi.  

             “Dương Thanh Vân, đây là trận chiến giữa ta và sư phụ ngươi, không liên quan tới ngươi”.  

             Đế Lâm Thiên chậm rãi nói: “Có lẽ, mấy vạn năm sau ngươi mới có tư cách giao đấu với ta”.  


             Sắc mặt Dương Thanh Vân tối sầm.  

             Tần Ninh phất tay cười nói: “Thanh Vân, không sao đâu, chênh lệch lớn nhất giữa ngươi với tên này không phải là thiên phú tu hành, mà là, người ta dù sao cũng là người sống ở đại lục Cửu Thiên, thánh lực đã được tẩy lễ từ nhỏ, hiển nhiên là ngươi không thể bằng người ta được”.  

             “Nhưng mà, nếu các ngươi bước vào trong thế giới Cửu Thiên, sư phụ cam đoan rằng, chưa tới mười năm, ngươi chắc chắn sẽ vượt qua hắn!”  

             Đế Lâm Thiên chỉ cười cười, vẫn không mấy để tâm.  

             “Mọi người đều đang mong đợi một trận chiến đấy, U Vương, liệu ngươi có còn giữ vững phong độ vô địch thiên hạ, không ai địch nổi, quyết chiến không lùi năm xưa không?”  

             Khóe miệng Đế Lâm Thiên khẽ nhếch lên, hắn ta chế nhạo nói: “Lần này, đã đến lúc thiên thần rơi khỏi thiên đàng rồi”.  

             Tần Ninh cũng không vội vã.  

             Lôi điện thánh y dần bao phủ bên ngoài cơ thể hắn, Vương Kiếm Độ Sinh bỗng xuất hiện, chín cột linh trụ quay xung quanh cơ thể Tần Ninh.  

             Tần Ninh hiện tại lại phảng phất khiến cho người ta cảm thấy vô hại.  

             Nhưng chính sự hùng mạnh này cũng tạo cho người ta cảm giác như hố sâu không đáy.  

             Đế Lâm Thiên chỉ cười, không nói gì cả, càng lúc càng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.  

             Rầm...  

             Trong nháy mắt, hai người lao vào nhau.  

             Giữa đất trời, linh khí và linh thức như đang quay quanh hai người họ, chúng dần trở thành một vùng từ trường, rồi biến thành lực hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ.  

             Bất kỳ ai hễ lại gần, đều sẽ cảm nhận được lực hấp dẫn khiến người khác không thể chống cự lại kia.  

             Một tên Vương Giả cửu phẩm.  

             Một tên không thể nhìn thấu thực lực.  

             Trận chiến như vậy không thể không thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.  

             Không có một ai ở đây có thể mạnh hơn hai người họ được.  

             Thậm chí, có thể nói rằng, hai người này chính là hai người mạnh nhất trong hàng tỷ võ giả trên đại lục Vạn Thiên.  

             Lúc này, từng tia kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện.  

             Hai người đứng đối diện với nhau.  

             “Chuyện đã tới nước này rồi, sao ngươi còn không phơi bày gương mặt thật của ngươi chứ?”  

             Tần Ninh cười cợt nói.  

             “Dù sao, đại lục Vạn Thiên không phải là nơi dừng chân của ta, ở đây suốt tám vạn năm đã đủ rồi”.  

             “Ta thấy ngươi vẫn yêu thích nơi này lắm, ở lại đây vĩnh viễn đi!”  

             Tần Ninh vừa dứt lời, lập tức chém ra một kiếm.  

             Rầm...  

             Tiếng nổ vang lên, đất trời thay đổi.  

             Vào lúc này, trong hai đại cấm địa, trận chiến giữa Vương Giả và Thiên Nhân đỉnh cấp đã đi đến cao trào.  

             Tứ đại Ma tộc, Thiên Đế các và nhóm người được Cực Thiên Vương lôi kéo có khoảng hơn hai trăm vị Vương Giả.  

             Hơn nữa, không chỉ có vậy.  

             Còn có thêm Thánh Khôi của Thiên Đế các nữa, chúng có số lượng gần một trăm, và tất cả đều có cảnh giới Vương Giả.  

             Có khoảng tầm ba trăm vị.  

             Ngược lại, bên thế lực các đại bá chủ lại không có đủ một trăm vị Vương Giả.  

             Chênh lệch giữa hai bên rất lớn.  

             Thế nhưng, may mắn là lúc quang trọng Tần Ninh đã giúp một tay.  

             Các vị Vương Giả nhờ đó mà thực tăng thêm một bước lớn, có một vài Thiên Nhân đã đột phá thành Vương Giả, còn có một vài Vương Giả nhất phẩm, nhị phẩm lại đi thẳng lên tam phẩm, tứ phẩm.  

             Ví dụ như đám người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, bọn họ tăng vọt thêm một bước lớn.  

             Điều quan trọng nhất là tám vị Thiên Vương.  


             Trận chiến của Vương Giả!  

             Trận chiến của các sinh linh!  

             Đã bắt đầu thật rồi!  

             


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.