Phong Thần Châu

Chương 3762



 

"Tiểu Mặc...", giờ phút này, bóng dáng kia ngẩn người nhìn về phía Tần Ninh, lập tức nhìn xuống thanh kiếm ở ngực mình.  

 

"Kinh Mặc đại ca...", thân thể Tần Ninh không nhịn được mà run rẩy, lúc này, bàn tay như thể đang cầm trường kiếm nặng vạn cân, không thể khống chế.  

 

"Thật là đệ sao!"  

 

Kỷ Uyên trước mặt chợt khẽ mỉm cười.  

 

Giờ phút này, ánh mắt Dương Thanh Vân đề phòng, quát: "Sư phụ, hắn ta không phải..."   

 

"Hắn ta là!"  

 

Cốc Tân Nguyệt cản lại Dương Thanh Vân, nói: "Đúng thế..." Dương Thanh Vân kinh ngạc.  

 

"Kỷ Uyên lấy một hồn ba phách dung hợp với sức mạnh một hồn của Tần Kinh Mặc, hai người tuy hai mà một, có lẽ là một hồn ba phách kia bị áp chế, rồi một hồn này xuất hiện...", Cốc Tân Nguyệt không đành lòng nói.  

 

"Vậy có phải có thể hay không..."   

 

"Không được!"  

 

Cốc Tân Nguyệt lại nói: "Hồn phách của hai người đã hòa làm một thể suốt vài vạn năm qua... Không thể tách rời".  

 

Dương Thanh Vân chợt ngẩn người.  

 

Mà cùng lúc đó, giữa không trung.  

 

Bàn tay Tần Ninh buông lỏng kiếm ra.  

 

"Kinh Mặc đại ca, thật xin lỗi...", Tần Ninh cúi đầu nói.  

 

Nước mắt đong đầy hốc mắt.  

 

"Là đệ vô dụng, hại huynh một lần chưa đủ, lại hại huynh lần thứ hai...", lúc này, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, không thể dằn xuống.  

 

Bên dưới, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm lặng im không nói.  

 


Rất rất ít khi trông thấy Tần Ninh rơi lệ.  

 

Thạch Cảm Đương biết.  

 

Lần đầu tiên là vì Tần Hâm Hâm chết.  

 

Lần thứ hai là bởi vì suýt chút nữa Tiên Hàm chết.  

 

Đây là lần thứ ba.  

 

Nhưng trước kia, Tần Ninh có thể khống chế cảm xúc, lần này lại không thể khống chế.  

 

Đối với Tần Ninh mà nói.  

 

Thân là Nguyên Hoàng Thần Đế cũng được, chín đời làm người cũng thế.  

 

Ít nhất, trong một đời Cửu U Đại Đế này, Tần Kinh Mặc là người xuyên suốt cả đời hắn.  

 

Một số người, chung quy không cách nào quên được.  

 

Dù đã từng vô địch hậu thế, ngàn vạn thế giới, võ giả trước sau không chống nổi một chữ tình.  

 

Không ai có thể hiểu được, đối với Tần Tiểu Mặc mà nói, Tần Kinh Mặc có ý nghĩa như thế nào.  

 

"Khóc cái gì?"  

 

"Kỷ Uyên" xoa xoa đầu Tần Ninh, cười nói: "Sống chết có số mà!"  

 

"Đệ không tin số mệnh!"  

 

Tần Ninh quật cường nói.  

 

"Kỷ Uyên" hơi sững sờ, lại nói tiếp: "Không sao cả, có thể gặp lại đệ, ta đã rất vui vẻ rồi. Mấy năm nay trải qua thế nào?"  

 

"Ban đầu chỉ là tiện tay cứu một nhóc con mang theo bên người, cũng chẳng ngờ được đệ lại có lai lịch lớn như vậy. Vả lại, có thể kề vai bên đệ suốt một đường, ta cũng có cảm giác rất kiêu ngạo đấy!"  

 

Tần Ninh ngẩng đầu lên nói: "Đệ từng nói, muốn dẫn huynh đi khắp vạn giới, nhìn tất cả những nơi huynh muốn xem... Đệ lại không thực hiện được".  

 

Tần Kinh Mặc cười ha ha: "Không có gì đáng ngại, đệ đi xem thay ta là được rồi. Nơi ta biết đến, nhìn thấy là Cửu U đại lục, ngàn vạn thế giới cũng chỉ là một hoa một hạt thôi, không phải sao?"  

 

Tần Ninh cười, nhưng cười còn khó coi hơn cả khóc.  

 

"Làm thế nào để tách hồn phách của hai người ra?"  

 

Tần Kinh Mặc nghe vậy thì lắc đầu: "Không có cách nào tách ra, Kỷ Uyên và ta đồng sinh cộng tử, tách hắn ta ra ta cũng chết. Không việc gì, tiểu tử thối, đừng xoắn xuýt cái này!"  

 

"Trái lại là đệ ấy, bên người có rất nhiều bạn bè, còn thu đồ đệ, còn có... người yêu... Phải đối xử với họ thật tốt, ngày trước không thấy đệ có tiềm chất đào hoa".  

 

Tần Ninh cười cười, vẫn là khó coi hơn khóc.  

 


"Sức mạnh của một hồn bị tên này hấp thu hơn một nửa, có thể kiên trì đến hiện tại vẫn chưa tiêu tán chỉ vì muốn gặp đệ một lần".  

 

"Hiện tại đã gặp được, đã thỏa mãn".  

Sắc mặt Tần Ninh thay đổi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.