Phong Thần Châu

Chương 3766: “Thần thánh phương nào?”



 

Lúc này trên trăm bóng người lao ra trong nháy mắt.  

 

Những tiếng ầm ầm vang lên, ngân hà vỡ nát… Đại lục Vạn Thiên! Một dãy núi! Cầu nối đã được dựng lên.  

 

Lúc này Tần Ninh nhìn lên bầu trời dày đặc sấm sét.  

 

“Kỷ Uyên, mượn ngươi dùng một lát!”  

 

Tần Ninh nói xong liền đưa tay chỉ vào giữa trán Kỷ Uyên.  

 

Chỉ trong chốc lát, thân thể Kỷ Uyên cứng ngắc.  

 

Trong lúc đó, chỉ thấy hai hồn ba phách trong cơ thể Kỷ Uyên ngưng tụ ra.  

 

Tần Ninh nhìn thấy một hồn trong đó, ánh mắt ảm đạm, dần dần có một vòng ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất.  

 

Sắc mặt Tần Ninh dữ tợn đáng sợ.  

 

“Mở!”  

 

Ầm... Lúc này từng đạo thiên lôi chấn động.  

 

Từng tia sét đánh vào trên núi tầng ba của Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên, lan ra vạn trượng khắp trời đất  

 

Lúc này bầu trời nứt ra.  

 

Không phải khoa trương mà là đã nứt ra thật.  

 

Một vết nứt cứ như là bị đánh vỡ ra.  

 

Một tiếng vang nối liền trời đất.  

 

Mà cùng lúc đó, hồn phách bên trong cơ thể Kỷ Uyên bộc phát ra từng luồng khí tức.  

 

Khí tức kia cứ như biến thành một đầu dây kéo theo vết rách trời đất lan ra.  

 

Giờ phút này Tần Ninh đứng giữa trời đất, hai tay xé rách trời đất.  

 

Tiếng sấm tiếng mưa rơi và tiếng sét hòa cùng với nhau, tỏa ra khí tức kinh khủng.  

 

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng đáng sợ.  

 

“Mở cho ta!”  

 

Hai tay không ngừng mở ra, lúc này bầu trời cũng không ngừng nứt ra.  

 

Sợi dây kia trở thành kíp nổ, kéo theo lực lượng trời đất chấn động phóng lên chín tầng trời.  

 

Những tiếng nổ ầm ầm vang lên.  

 

Giờ phút này, vô số người trong cấm địa nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.  


 

Là run lẩy bẩy thật, căn bản không ai có thể đứng lên được.  

 

“Dùng tay xé trời...”, sắc mặt Trấn Thiên Vương trắng bệch, yếu ớt nói: “Quá kinh khủng...”, kinh khủng ư?  

 

Nào chỉ là kinh khủng! Lúc này trong lòng mọi người quả thực như có sóng to gió lớn.  

 

Đây cũng không phải là điều dùng từ kinh khủng là có thể hình dung được! Tay xé trời đất.  

 

Không ai bằng.  

 

“Mở!”  

 

Giờ phút này, lại có thêm một tiếng hét vang lên.  

 

Trời, đã nứt ra.  

 

Từng cảnh tượng xuất hiện.  

 

Vết rách càng lúc càng lớn.  

 

Một luồng ánh sáng lấp lóe rồi dần dần tản đi.  

 

Mà ở giữa ánh sáng kia, lâu đài lầu các, phong cảnh non nước hữu tình thế ngoại đào nguyên xuất hiện trong mắt mọi người.  

 

“Cái đó là...”, “Thế giới Cửu Thiên sao?”  

 

“Thần thánh như thế...”, giờ phút này, võ giả đại lục Vạn Thiên đã hoàn toàn chấn động.  

 


Khung cảnh thần tiên cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.  

 

“Thần thánh phương nào?”  

Lúc này một tiếng quát khẽ vang lên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.