Phong Thần Châu

Chương 3776



 Xé rách Cửu Thiên, kiếm chém Thánh Nhân.  

 

Hành động đó không thể nghi ngờ sẽ trở thành điều mà vô số con cháu đời sau muốn vượt qua nhưng lại không có cách nào làm được.  

 

Nhìn thấy Vạn Nhất Thiên cùng Mộc Phong rời đi.  

 

Tuyết Ngạo Quần cùng Huyền Tử Uyên đều cười khổ.  

 

"Tiên Nhân phu nhân!"  

 

"Tiên Hạo!"  

 

"Vạn Cửu Thiên!"  

 

Tuyết Ngạo Quần mở miệng nói: "Công việc còn lại vẫn phải do mấy phương chúng ta xử lý thôi!"  

 

"Ừm!"  

 

Huyền Tử Uyên gật đầu nói: "Ta cùng Tuyết huynh, Tiên Nhân phu nhân cùng Cửu Thiên huynh đem quân tiến vào địa quật, diệt từ toàn bộ tứ đại Ma tộc, đồng thời thường xuyên phái người đóng giữ, không thể chủ quan. Nếu Ma tộc ngóc đầu trở lại, cũng không thể không phòng!"  

 

"Được!"  

 

Trong khoảnh khắc, vốn dĩ võ giả ở các thế lực đều đang chuẩn bị đại chiến lúc này đã được giảm thiểu những sự liều mạng thảm thiết nhất, bắt đầu quét dọn chiến trường! Mọi chuyện cứ như một trò đùa.  

 

Thế nhưng ai cũng hiểu, tất cả mọi chuyện này đều là nhờ có người đàn ông đó! Tiên Nhân phu nhân giờ khắc này ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.  

 

Con đường huy hoàng kia đã biến mất vô dạng.  

 

Vết rách thiên địa cũng dần dần tán loạn, mây đen cùng sấm sét dày đặc cũng đã dần dần tiêu tán.  

 

"Dương Thanh Vân, chờ đó cho lão nương. Dám học theo thói xấu của sư phụ chàng, ta sẽ không để yên cho chàng đâu!"  

 

Tiên Nhân phu nhân thấp giọng khẽ nói.  

 

...   

 

Thời không vỡ vụn.  

 

Thông đạo sụp đổ.  

 

Mà Tần Ninh lúc này dẫn theo mười một người đi trong đường hầm.  

 

"Sư phụ!"  

 

Thạch Cảm Đương nhịn không được nói: "Vừa rồi con thấy thế giới Cửu Thiên cách đại lục Vạn Thiên không bao xa, sao bây giờ lại lâu thế..."   

 

"Ngươi thấy như vậy là do ta ép khoảng cách lại!"  

 

Tần Ninh bình tĩnh nói: "Hiện tại mới thật sự là khoảng cách".  

 

"Thời không phía sau sụp đổ, chúng ta bây giờ tương đương với việc đang đi vào một thông đạo, phần dưới là Vạn Thiên, đầu trên là Cửu Thiên".  

 

"Vừa rồi các ngươi cảm thấy gần là bởi vì thông đạo bị ta ép lại".  

 

"Mà bây giờ là thông đạo bình thường".  

 

"Chỉ là, sức mạnh của quy tắc thiên địa đánh vỡ bức tường của lối đi này cho nên phía dưới bắt đầu sụp đổ".  

 

"Chúng ta nhất định phải thừa dịp thông đạo vẫn còn để đến thế giới Cửu Thiên, nếu không thông đạo mà không chịu nổi thì chúng ta cũng sẽ xong đời".  

 

Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương lập tức cười nói: "Có sư phụ ở đây thì sao có thể xong đời được".  

 

"Không!"  

 

Tần Ninh nghiêm nghị nói: "Lần này, ta cũng không nắm chắc!"  

 

Lời này vừa nói ra, mười một người đều yên lặng lại.  

 

Tần Ninh im lặng một lúc rồi nói: "Thời không là thứ không dễ nắm lấy, cho nên không cách nào dự đoán, có thể bây giờ chúng ta đi qua thông đạo có không gian ổn định, nhưng sau đó có thể sẽ sụp đổ không biết chừng!"  

 

Oanh... Tần Ninh vừa nói xong, hư không bạo liệt.  

 

Không gian phía trước sụp đổ.  

 

Mười một người hai mặt nhìn nhau.  

 

Lời này... quá chuẩn! Tần Ninh giờ phút này lại không có tâm tư đi nghĩ những thứ này.  

 


Nói xong, mười một người đều trợn tròn mắt.  

 

Tự chạy?  

Tự chạy kiểu gì? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.