Phong Thần Châu

Chương 3800: “Đã từng gặp chưa?”



 “Không vòng vo với các ngươi nữa, nói!”  

 

Tần Ninh sải bước ra, đi đến trước mặt ba người, khom người nhìn về phía ba người.  

 

“Nói!”  

 

Giờ phút này sắc mặt ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong vô cùng khó coi.  

 

“Nhóc con, ta không biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi là Hóa Thánh tầng hai mà lại ngông cuồng như thế, ở trong thành Thanh Ma này, là...”, uỳnh... Tề Phong kia còn chưa kịp nói hết một câu, Tần Ninh đã trực tiếp tung ra một quyền.  

 

Mấy cái răng cửa bị đánh vỡ, trong miệng Tề Phong đầy máu tươi, ú ớ nói không nên lời.  

 

Diệp Phong lại nói: “Sau lưng chúng ta là Lý đại nhân...”, uỳnh... Lại thêm một quyền nện xuống.  

 

“Nói!”  

 

Giọng điệu của Tần Ninh không thay đổi chút nào.  

 

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, vậy phải đánh! Tần Ninh đi đến trước mặt Hổ Phong, giơ nắm đấm lên cao.  

 

Hổ Phong đang định há mồm.  

 

Uỳnh... Một quyền đánh ra, trong miệng phun ra đầy máu tươi.  

 

Hổ Phong nhìn về phía Tần Ninh, vô cùng giận dữ nói: “Ta còn chưa lên tiếng đâu!”  

 

“Đánh một quyền trước rồi nói sau, để tránh việc ngươi không biết nặng nhẹ!”  

 

Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ba người, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nói!”  

 

Giờ phút này, ba người Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.  

 

Cuối cùng Hổ Phong không nhịn được, ai oán nói: “Nói... Nói cái gì?”  

 

“Nói cái gì?”  

 

Tần Ninh lại tung ra một quyền, máu tươi lại bắn ra.  

 

“Ngươi nói xem là cái gì?”  

 

Tần Ninh quát: “Nhanh lên!”  

 

Hổ Phong máu me đầy mặt, kêu rên: “Ta không biết!”  

 

“Không biết! Không biết!”  

 

Tần Ninh liên tiếp tung ra mấy quyền, hắn ra tay không nặng, không đánh chết người được, thế nhưng lại khiến cho Hổ Phong không ngừng kêu rên.  

 

Diệp Phong và Tề Phong ở bên cạnh nhìn vậy mà hoảng sợ.  

 

Quá độc ác! Thanh niên này quá độc ác.  

 

Giờ phút này có vẻ Tần Ninh đã đánh mệt, liền dừng tay lại.  

 

Hổ Phong bầm dập hết cả mặt mũi, cái đầu cũng to ra gấp đôi.  

 

“Hai người các ngươi nói!”  

 

Tần Ninh lại nói.  

 

“Gia, ngươi... ngươi còn chưa hỏi... nói cái gì...”, lúc này Diệp Phong ôm lấy đầu mình, run rẩy nói.  

 

Hả?  

 

Tần Ninh tò mò nhìn ba người.  

 

Tề Phong vội vàng nói: “Chúng ta... căn bản không biết phải trả lời cái gì...”, nghe thây vậy, Tần Ninh ngẩn người.  

 

Chưa hỏi?  

 

Tần Ninh nhìn ba người, ngạc nhiên nói: “Ta chưa hỏi sao?”  

 

Ba người đồng loạt gật đầu.  

 

Tự nhiên ra tay đánh, đánh xong liền nói một chữ: Nói! Có trời mới biết là hỏi cái gì! Cho dù ba người muốn nói cũng không biết nên nói cái gì! Tần Ninh ho khan một tiếng, nhìn về phía ba người.  

 

“Quên hỏi!”  

 

“...”, “...”, “...”, ba người ngơ ngác nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Quên hỏi mà lại đánh bọn họ một trận trước?  

 

Tần Ninh nhìn về phía ba người, trầm giọng nói: “Dù sao đánh các ngươi một trận, chắc chắn các ngươi sẽ ngoan ngoãn hơn một chút”.  

 

“Đã từng gặp người này chưa?”  

 

Tần Ninh điểm ngón tay một cái, thánh lực hội tụ trước người, miêu tả ra khuôn mặt của Huyền Chấn.  

 

Nhìn thấy hình ảnh đó, ba người sững sờ.  

 

“Đã từng gặp chưa?”  

 

“Chưa... Chưa từng gặp!”  

 

Diệp Phong lắc đầu nói.  

 

Tề Phong cũng vội vàng nói: “Chưa từng gặp!”  

 

Giờ phút này Hổ Phong cũng lắc đầu như trống bỏi.  

 

Tần Ninh giận dữ nhìn về phía ba người, đang muốn vung tay đánh tiếp.  

 

“Gia, gia người đừng nóng vội!”  

 

Diệp Phong vội vàng nói: “Để ta hỏi đám đàn em xem có từng nhìn thấy người này hay không đã!”  

 

“Hỏi!”  

 

Lúc này Tần Ninh kéo một cái ghế ra, thản nhiên ngồi xuống.  

 

Tề Phong vội vàng ra hiệu cho mấy người bên cạnh bê bàn đến, bưng trà rót nước.  

 

Tần Ninh nâng chén trà lên, nhấp một hớp.  


 

Tần Ninh nhìn người đàn ông vạm vỡ bị Diệp Phong chộp tới, nói: “Nhìn thấy ở đâu?  

 

Người đó ở nơi nào?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.