Thánh Minh Hoàng vung tay, bóng người biến mất trong đêm tối.
Các quốc gia trên Cửu U đại lục bình yên chung sống, tới giờ lại hình như vì Tần Ninh mà dần dần trở nên xáo trộn bất an rồi!
Nhưng không biết, thiếu niên này, rốt cuộc sẽ đi được đến đâu?
Dù sao, dựa vào phong cách hành sự của hắn thì sớm muộn cũng sẽ đắc tội với kẻ không nên đắc tội.
Những chuyện này, đã không phải là chuyện mà Tần Ninh có thể nghĩ tới rồi.
Kẻ nào muốn giết hắn thì hắn giết kẻ đó.
Đạo lý đơn giản như thế ai cũng hiểu.
Nhưng có một số người lại vì sợ hãi người đứng sau kẻ giết mình mà không dám ra tay thì chính là ngu ngốc.
Người khác muốn giết ngươi, cho dù là sợ hãi, không dám giết thì ngươi cũng chỉ có một đường chết mà thôi.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Tần Ninh đã dẫn cả đoàn gồm Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thiên Động Tiên, Thương Hư, Tần Hâm Hâm, Minh Thanh Thanh bắt đầu xuất phát.
Mọi người ngồi trên lưng đại bàng.
Hai tay Tần Ninh trải bản đồ ra, vui vẻ nhìn ngắm.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh thì ngơ ngác chẳng hiểu.
Công tử nhà mình nhìn bản đồ này đã hai ngày rồi, gần như chẳng làm gì khác ngoài ăn với uống.
Nhưng tấm bản đồ đó nhìn sao cũng thấy cực kỳ bình thường.
“Công tử, rốt cuộc đây là gì vậy?”
Vân Sương Nhi bản tính đơn thuần, bèn tò mò hỏi.
“Cửu U xã tắc đồ!”
Ầm!
Tần Ninh nói xong, cả người Thương Hư bỗng trở nên run rẩy.
Cửu U xã tắc đồ!
Năm đó, trên toàn bộ Cửu U này, tấm bản đồ này đã dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, nhưng sau đó lại biến mất, không ngờ nó lại bị phong ấn ở trong Vạn Linh vực.
“Cửu U xã tắc đồ là thứ gì vậy?”
“Là thứ để giết người”.
Thương Hư chắp tay nói: “Công tử, thuộc hạ còn nhớ, hình như năm đó Cửu U Đại Đế cũng chưa lĩnh hội được sự kỳ diệu của tấm bản đồ này, cuối cùng đã để lại cho hai đồ tôn là Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên, nó thật sự huyền diệu đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Ninh phất tay.
Một tiếng nước chảy dần dần vang lên, cơ thể của con đại bàng bỗng có nước bao quanh như một dòng sông đang chảy trong không trung.
.