Phong Thần Châu

Chương 3867



 

Nghe vậy, Tần Ninh bình tĩnh hỏi: "Bảo ta kiểm tra làm gì vậy?  

 

Hàng tồn kho cứ chia hết cho người phía dưới, những võ giả đột phá cảnh giới Hư Thánh đều có giải thưởng lớn, người đột phá cũng sẽ có phần thưởng".  

 

"Ta đã bảo rồi, ta sẽ không keo kiệt với những người theo mình đâu".  

 

Nghe thế, Lý Tồn Kiếm nói: "Tần công tử, thánh thạch dư đến tận một vạn viên, tất cả đều...!"  

 

“Phân phối hết đi”.  

 

Tần Ninh không chút để tâm, nói: "Ta dùng cũng vô dụng thôi, giữ lại làm gì?"  

 

"Mỗi người đều phải tự thăng cấp thực lực của mình, lỡ như khi xảy ra giao tranh giữa Nhất Phẩm đường và Lôi Hỏa lâu thì sao, lẽ nào lại dựa vào thánh thạch để đánh nhau à?"  

 

“Không phải tự dựa vào thực lực mỗi người ư?"  

 

Trong lòng Lý Tồn Kiếm vô cùng kinh ngạc.  

 

Xem này, đây chính là quyết đoán! Đây chính là sự quyết đoán của Tần Ninh! Hiện tại, bên trong Xuy Tuyết Trai, số lượng võ giả Hư Thánh có khoảng hơn ngàn người.  

 

Tần Ninh lại không chút nào keo kiệt, phân chia thánh thạch cho tất cả cấp dưới, hơn nữa, nhóm người này chỉ mới gia nhập vào đây, lòng trung thành không rõ làm sao! Thế nhưng Tần Ninh lại không chút mảy may lo lắng.  

 

Thật ra, quả thật là Tần Ninh không để tâm đến mấy thứ như thánh thạch, thánh đan, thánh khí này lắm.  

 

 

 

Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, hắn không thiếu võ quyết. Còn về phần thánh đan, thánh thạch, thánh khí này.  

 

Chỉ cần hắn cần là có thể luyện chế ra được.  

 

Chỉ cần có đủ dược liệu và dụng cụ, thì việc chế tạo ra chúng cũng chẳng phải việc gì khó khăn.  

 

Thiếu tiền thì kiếm tiền! Không có gì phải lăn tăn! Luyện chế thánh đan và thánh khí đều sẽ mang đến lợi nhuận rất lớn.  

 

Bản thân Tần Ninh lại chính là một thánh khí sư, thánh đan sư vô cùng lợi hại, hiển nhiên sẽ không quá để những chuyện đó trong lòng,  

 

Hơn nữa, những thánh khí và thánh đan do người ngoài luyện chế làm Tần Ninh rất chướng mắt.  

 

Mà Lý Tồn Kiếm lại không hiểu những điều đó.  

 

"Xuy Tuyết Trai hoạt động theo quỹ đạo, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa thì hay rồi".  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: "Lý Tồn Kiếm, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời khỏi thành Thanh Ma, những việc đó đều cần ngươi để tâm, ngươi cần phải tranh thủ thời gian, thăng cấp thực lực của mình!"  

 

"Vâng!"  

 

Tần Ninh vẫn rất thích Lý Tồn Kiếm.  

 

Không nói đến tính cách kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ cần đánh giá thái độ làm việc trong khoảng thời gian này của Lý Tồn Kiếm là thấy rõ người này cũng không tệ lắm.  

 

"Nếu như chuyện đã xong phần nào, thì ngươi giúp ta hẹn đường chủ của Nhất Phẩm Đường, Nhất Kiếm tiên sinh, và lâu chủ của Lôi Hỏa Lâu, Lâu Động Thiên!"  

 

Hắn vừa nói ra yêu cầu này, đám người Lý Tồn Kiếm lập tức biến sắc.  

 

"Tần công tử".  

 

Lúc này, Chu Phong đứng dậy, kính cẩn nói: "Tần công tử, Xuy Tuyết Trai của chúng ta vừa mới ổn định phần nào, lòng người vẫn chưa thống nhất, nếu bây giờ mà tuyên chiến với Nhất Phẩm đường và Lôi Hỏa lâu thì rất bất lợi!"  

 

"Đúng vậy đúng vậy!"  

 

Bên kia, Hứa Thiên Khánh cũng vội vàng nói: "Chuyện thâu tóm thành Thanh Ma không cần phải gấp gáp như vậy!"  

 

"Hai người Nhất Kiếm tiên sinh và Lâu Động Thiên đều là Hư Thánh tầng chín, bên cạnh bọn họ cũng có vài vị cao thủ trên cảnh giới Hư Thánh tầng năm, hiện tại, chúng ta không nên cứng đối cứng với bọn họ!"  

 

Lỗ Hùng cũng đứng dậy, buồn bực nói: "Vẫn là nên từ từ thôi, Tần công tử mới chỉ là Hư Thánh tầng hai, mà đã có thể giết chết tầng chín, đợi đến khi Tần công tử tới Hư Thánh tầng năm, thì chuyện thu phục Hư Thánh tầng chín cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi".  

 

Mọi người lần lượt đứng lên khuyên nhủ Tần Ninh.  

 

Nghe mấy lời đó, Tần Ninh ngẩn ngơ mà nhìn bọn họ.  

 

"Các ngươi đang nghĩ gì đấy?"  

 

Tần Ninh gượng gạo cười nói: "Ta hẹn bọn họ để tâm sự vài lời, trò chuyện giao lưu chút thôi".  

 

"Tệ gì bên trong thành Thanh Ma bây giờ đều là ba chúng ta đứng thế chân vạc, chào hỏi một chút hẳn là việc nên làm nhỉ?"  

 

Lý Tồn Kiếm hơi khó tin hỏi: "Thật ư?"  

 

“Không đánh nhau chứ?"  

 

"Đánh cái gì mà đánh?"  

 

Tần Ninh nói: "Con người của ta rất lười biếng, suốt một tháng qua cứ đánh đánh giết giết, ta đã sớm mệt mỏi rồi!"  

 


 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.