Phong Thần Châu

Chương 3871: “Chuyện này là thật!”



 

Nhất Kiếm tiên sinh cười ha hả nói: “Tửu lượng của Tần công tử thật tốt, thật tốt...”, “Đúng vậy, đúng vậy!”  

 

Lâu Động Thiên cười ha ha nói.  

 

Tần Ninh cũng mỉm cười nhìn về phía hai người.  

 

Cuối cùng Nhất Kiếm tiên sinh không nhịn được mà nói trước: “Tần công tử lấy được khu thành Đông và thành Tây, chắc trong Xuy Tuyết Trai có rất nhiều chuyện phải xử lý nhỉ?”  

 

“Không biết hôm nay mời hai người chúng ta đến là có chuyện gì?  

 

Sẽ không phải chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm chứ?”  

 

“Đúng thế, đúng thế!”  

 

Lâu Động Thiên gật đầu nói.  

 

Nhất Kiếm tiên sinh liếc qua Lâu Động Thiên.  

 

Ngươi ngoại trừ chỉ nói đúng vậy đúng vậy thì còn nói được câu gì khác không?  

 

Lâu Động Thiên lại liếc trả, cái gì cũng bị ngươi nói hết rồi, ta không nói đúng vậy đúng vậy thì còn nói cái gì được?  

 

Tần Ninh nhìn về phía hai người, khẽ cười nói: “Không dám giấu giếm, ta tìm hai vị là muốn làm phiền hai vị giúp ta tìm một người!”  

 

“Ồ?”  

 

Nghe thấy lời này, Nhất Kiếm tiên sinh và Lâu Động Thiên đều vô cùng tò mò.  

 

Tần Ninh đưa ngón tay vẽ ra một bức tranh trước người.  

 

Trong bức tranh chính là khuôn mặt của Dương Thanh Vân.  

 

“Người này!”  

 

Vẻ mặt Tần Ninh lạnh lẽo, giọng điệu cũng trở nên âm trầm, chậm rãi nói: “Thực không dám giấu giếm, ta đi vào thành Thanh Ma cũng bởi vì người này”.  

 

“Vì để bắt kẻ này, hoàn thành nhiệm vụ người ở phía trên giao”.  

 

“Đáng tiếc sau khi kẻ này trốn vào thành Thanh Ma liền biến mất không thể tìm được”.  

 

“Cho nên ta mới phát triển thực lực mình ở thành Thanh Ma, thế nhưng đều không tìm được ở khu thành Đông và khu thành Tây!”  

 

“Vì thế ta hy vọng hai vị giúp ta tìm người này”.  

 

“Có lẽ kẻ này đang ở trong thành Nam, thành Bắc của các ngươi!”  

 

Nghe thấy lời này, Nhất Kiếm tiên sinh và Lâu Động Thiên đều nhìn về phía Dương Thanh Vân trong bức tranh.  

 

“Chỉ có việc này?”  

 

Lâu Động Thiên không nhịn được nói.  

 

“Chỉ có việc này!”  

 

Tần Ninh gật đầu nói.  

 

“Ôi trời, ngươi phải nói sớm chứ, làm chúng ta tưởng rằng có chuyện lớn gì, việc này không phải chỉ cần một câu nói sao!”  

 

Lâu Động Thiên cười ha ha một tiếng nói.  

 

“Ặc… Hai vị tưởng rằng có chuyện gì?”  

 

Tần Ninh chân thành nói.  

 

“Ặc...”, ba người nhìn nhau, có chút xấu hổ.  

 

Tần Ninh chậm rãi cười nói: “Nếu đã như vậy, các ngươi cũng nên giải tán người xung quanh đi chứ?  

 

Chen chúc ở chỗ này, thật náo nhiệt!”  

 

“Ặc, ha ha...”, Lâu Động Thiên cười ha hả.  

 

“Đám nhóc con, rút lui hết đi!”  

 

Lâu Động Thiên cười ha ha nói: “Đến khu thành Bắc tìm người trong bức tranh này, tên là...”, “Dương Thanh Vân!”  

 

Tần Ninh cười nói.  

 

“Tìm ra Dương Thanh Vân, còn về sống chết...”, Tần Ninh lại nói: “Sống, phải còn sống, khỏe mạnh, kẻ này là cảnh giới Hóa Thánh tầng hai, cũng không khó bắt, bắt được cứ giao cho ta là được rồi!”  

 

“Được, nghe thấy hết chưa?  

 

Nhanh đi tìm đi!”  

 

Lâu Động Thiên mở miệng nói.  

 

Giờ phút này, Nhất Kiếm tiên sinh cũng nhẹ nhàng thở ra.  

 

Tần Ninh không phải đến để gây chuyện, mà là để tìm người!  

 

 

 

“Anh bạn, sao ngươi không nói sớm, làm ra chiến trận lớn như vậy khiến ta và Nhất Kiếm tiên sinh đều vô cùng kinh ngạc!”  

 

Lúc này Lâu Động Thiên khó chịu uống một ngụm rượu rồi mới cười ha ha nói.  

 

Tần Ninh ôm quyền nói: “Là tiểu đệ cân nhắc không chu toàn”.  

 

“Tần công tử, vừa rồi ngươi nói, người ở phía trên… là chỉ...”, Nhất Kiếm tiên sinh lại hiếu kỳ nói.  

 

“Chuyện này...”, Tần Ninh do dự nói: “Chuyện này thật khó mà nói!”  

 

Lâu Động Thiên lập tức hiểu ra, nói: “Tần huynh đệ có lai lịch không tầm thường, lai lịch không tầm thường...”, “Tìm ra người này giao cho ta an toàn, tiểu đệ nhất định sẽ hậu tạ!”  

 


 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.